Trên Đường Chạy Nạn : Người Khác Ăn Rau Còn Ta Ăn Thịt - Chương 18: Người Bị Lưu Đày ---
Cập nhật lúc: 2025-09-14 07:51:56
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những nạn dân đất gì, trực tiếp im lặng bò sang một bên.
Nữ tử còn mồm miệng chua ngoa mắng mỏ ngừng, những xung quanh nàng , đầy vẻ chán ghét, nhưng ai mở miệng ngăn cản.
Lam Nguyệt liếc mắt một cái, thu hồi tầm mắt, những , xem vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.
Cố Diễn cũng thấy, những , hẳn là lưu đày.
Đừng thấy bên cạnh bọn họ quan sai áp giải, nhưng ai mà cố ý như ở phía ?
Nam Châu... đợi y định , nhất định thi khoa cử, còn những ...
“Cứu lấy đứa trẻ , các đại nhân, ai là đại phu? Cứu lấy con !”
Khụ khụ...
Trong xe ngựa.
Bị bên ngoài đánh thức, nam tử mở hai mắt, trong mắt chút mất kiên nhẫn.
Dù chỉ mặc y phục vải bố rẻ tiền, cũng thể khí chất công tử nhà giàu .
Người là đích hệ đích trưởng tử của Hộ Quốc Công phủ, Hứa Nghị.
Những của Hộ Quốc Công phủ lưu đày đến Nam Châu đều phân thành từng đợt, một thuộc bàng hệ thì lưu đày đến những nơi khác, những đích hệ thể lưu đày ở Nam Châu là vì năng lực mới thể lưu đày ở nơi môi trường , gần Kinh thành.
Thật bọn họ lưu đày thể đường tắt, nhưng một vì an , đương nhiên một vòng mới tới Nam Châu, mục đích hiển nhiên mà ai cũng .
Hứa Nghị và Nhị hoàng tử ở Kinh thành là bạn , cho nên đường lưu đày mới thể xe ngựa, còn những khác, đều bộ.
“Bên ngoài vì ồn ào như ?”
Hứa Nghị gọi quản gia cận tới, quản gia tới gần cửa sổ xe ngựa, “Bẩm công tử, là một nạn dân, tựa như mắc bệnh gì đó.”
Quản gia của Hứa Nghị quản gia bình thường, Hứa Nghị liếc mắt ngoài cửa sổ, “Tăng nhanh tốc độ, tránh xa những .”
Đã là mắc bệnh, y thể lây nhiễm.
“A!!”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Các ngươi gì ? Tay bẩn thỉu như , bẩn y phục của , các ngươi đền nổi ?”
“Cút ngay!”
“Xuân Phượng, mau! Đuổi hết những !”
Nữ tử là Tứ tiểu thư của đích hệ một mạch, cũng là đứa trẻ nhỏ nhất trong đích hệ, tính tình từ nhỏ nuông chiều hư hỏng.
Hứa Nhu trốn nha Xuân Phượng, trong mắt tràn đầy sự chán ghét sâu sắc.
Những nạn dân hạ đẳng đáng ghét , dám bẩn vạt váy của nàng !
Nếu vì gia đình các nàng gặp chuyện, những nàng tùy tiện cũng thể trực tiếp g.i.ế.c chết!
Bên cạnh theo là thứ nữ, do di nương sinh , Hộ Quốc Công phủ chỉ một di nương, những khác đều là thông phòng, tính con cái cũng tám chín .
Hứa Nhân hả hê Hứa Nhu, vị tứ tỷ cũng quá ngông cuồng , một chút cũng hiểu tình thế, nếu chọc giận đối phương, nàng nhất định sẽ gặp quả báo.
Di nương Lý thị nhàn nhạt liếc mắt một cái Hứa Nhu, vị tứ tiểu thư là nàng thể quản, nàng thể gây chuyện.
Hứa Kỳ cũng liếc mắt Hứa Nhu một cái, trực tiếp chọn cách phớt lờ.
Đích tử trong xe ngựa đều lên tiếng, y cũng cần lo chuyện bao đồng, dù đều là quan hệ nước lửa dung, nếu vì nghĩ tới danh dự của Hộ Quốc Công phủ, y và đích hệ một phòng cũng sẽ giao thiệp gì.
Hứa Nghị lời bên ngoài, lông mày nhíu chặt , y ngờ vị tứ của y hiểu chuyện đến thế! Hộ Quốc Công phủ giờ đây còn như , nàng còn chừng mực như , nếu cha y cứ nhất quyết tứ cùng đợt với y , y mang theo kẻ gây chuyện !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tren-duong-chay-nan-nguoi-khac-an-rau-con-ta-an-thit/chuong-18-nguoi-bi-luu-day.html.]
“Lưu quản gia, với Tứ tiểu thư, bảo nàng thu liễm một chút, Hộ Quốc Công phủ còn như .” Dù cho bọn họ bây giờ vẫn còn bảo vệ, nhưng hiện tại là lúc thể gây chuyện thị phi, nếu hỏng kế hoạch của Nhị hoàng tử, thì sẽ bù mất.
Lưu quản gia đáp lời, lúc nha Xuân Phượng đánh ngã , y tới bên cạnh Hứa Nhu, dùng giọng lớn nhỏ đem nguyên vẹn lời của Hứa Nghị cho Hứa Nhu.
Hứa Nhu bĩu môi, vết bẩn vạt váy, nàng hừ một tiếng.
Xuân Phượng đánh ngã xong, liền lui về phía Hứa Nhu, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét.
Những thật sự quá bẩn!
Thối c.h.ế.t !!
Những thực lực kháng cự, nhưng bọn họ thông minh, bôi một ít chất lỏng lên những kẻ đó, thứ chảy từ bọn họ, nếu dính , những kẻ cũng sẽ giống như bọn họ, đau khổ chịu nổi!
“Cút ngay! Cút xa !!”
Vì đám đông quá nhiều, nhà họ Hứa căn bản cản , những nhào lên bọn họ, trực tiếp bôi bừa bãi thứ gì đó.
Mùi hôi thối khó chịu khiến dày bọn họ cuộn trào từng đợt.
Những chuyện xảy bên phía nhà họ Hứa, Lam Nguyệt và những quá để tâm.
Đi một đoạn đường, tìm một nơi thể che nắng, dừng nghỉ ngơi tại chỗ.
“Cố Diễn, chân của ngươi, đau chứ?” Lam Nguyệt liếc mắt chân Cố Diễn một cái, những ngày nước bọn họ uống, nàng đều thêm một chút Linh Tuyền Thủy , nếu , với thể chất của Cố Diễn và những , sẽ thể nào nhiều ngày như mà chút cảm giác mệt mỏi nào.
Cố Diễn: “Gần như , bộ cũng đau.”
Lam Nguyệt gật đầu, thì .
Uống chút nước, bọn họ tiếp tục lên đường.
Dù tránh những nơi đông , bọn họ đường cũng gặp ít nạn dân đào hoang đến từ bốn phương tám hướng.
Già yếu bệnh tật, đủ loại đều , tiếng ho khan cũng ngừng, còn một liên tục gãi ngứa .
“Trời tối, chúng tìm một nơi nghỉ ngơi một đêm .”
Khi bọn họ tìm một nơi xa rời đám đông để xuống nghỉ ngơi.
Người nhà họ Hứa cũng vội vã tới nơi, những đó chút chật vật.
“Công tử, chúng tìm một nơi nghỉ ngơi một đêm ?” Lưu quản sự đám đông tụ tập phía , khỏi nhíu mày, y cảm thấy những đều chút .
Hứa Nghị từ xe ngựa bước xuống, cảnh tượng mắt, trong lòng dâng lên một trận chán ghét.
“Tìm nơi ít để hạ trại.”
Thần thức của Lam Nguyệt đạt cấp năm, lúc nhà họ Hứa tới, nàng cảm nhận , chỉ là ngờ, nơi bọn họ tìm ở ngay bên cạnh các nàng, cách tới hai mươi mét.
Lam Nguyệt và những đang nấu cơm, nướng thịt, mùi hương cũng bay lượn trong trung, những ở gần bọn họ đều thể ngửi thấy mùi thơm.
Người nhà họ Hứa nuốt nước bọt, bốn một nhà đang cạnh đống lửa bập bùng ở đối diện, khỏi ghen tị.
Bọn họ cũng mang theo thịt, chẳng qua đường lưu đày ăn gần hết, nếu tối nay bọn họ ăn thịt, thì ngày mai và những chặng đường tiếp theo bọn họ sẽ còn thịt để ăn, trừ phi thể trong lúc đường, qua một vài tiểu huyện thành.
Lam Nguyệt và những thể cảm nhận đang bọn họ, nhưng liên quan gì chứ?
Chẳng lẽ những còn thể xông lên cướp ? Ngay cả khi tới cướp, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách giải quyết những .
“Lam Nguyệt, ngươi thấy những nạn dân , mắc bệnh gì?” Cố Diễn lật miếng thịt nướng, suy nghĩ bay tới những nạn dân xa.
“Chắc là bệnh thể lây truyền ?” Lam Nguyệt thật đoán những mắc ôn dịch, nhưng nàng cũng từng thấy ôn dịch trông như thế nào, chỉ thấy trong tiểu thuyết, thêm loại thời tiết , mắc bệnh mới là lạ.