Trên Đường Chạy Nạn : Người Khác Ăn Rau Còn Ta Ăn Thịt - Chương 21: Thủy Hương huyện ---

Cập nhật lúc: 2025-09-14 08:01:14
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy sắc mặt bọn họ , Hứa Ân và những khác cũng im lặng ăn màn thầu, trộn với tương đậu ăn liền mấy cái.

Xem , dù đại ca mặt, cũng mua thịt.

Hứa Kỳ trong lòng lạnh, đại ca y lưng dùng khuôn mặt đó mà ngủ cùng bao nhiêu thiếu nữ vô tội, bây giờ thấy y chịu thiệt thòi, trong lòng y hả hê đến nhường nào.

Hứa Nhu trở về phát tiết một trận, nhưng ai để ý đến nàng.

Dù nàng gây sự với Lý thị cũng dễ, bây giờ đều đang đường lưu đày, nàng còn là Tứ tiểu thư Hộ Quốc Công phủ như xưa, gây khó dễ cho dì-nương, khó tránh khỏi đời dị nghị, cũng sẽ khiến đại ca bất mãn.

Vừa trở về, nàng rõ ràng thấy sắc mặt đại ca vô cùng âm trầm!

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nghĩ đến đây, Hứa Nhu cảm thấy đột nhiên buồn nôn ói, bắt đầu ngứa ngáy.

Nàng đành gọi Xuân Phượng đến, khi bôi thuốc quả nhiên đỡ hơn một chút, mà Xuân Phượng cũng ngứa, "Tiểu thư, thể cho nô tỳ xoa một chút ?"

"Xoa gì mà xoa? Có chút thuốc thôi, cho ngươi xoa còn xoa cái gì?" Hứa Nhu để ý, một nha mà thôi, xoa thuốc gì!

Xuân Phượng trong lòng chua xót, nhưng nàng vẫn cứng rắn : "Tiểu thư, nô tỳ thể khỏe, nếu chăm sóc tiểu thư, nhất định sẽ lây bệnh cho tiểu thư ..."

Hứa Nhu nhíu mày, nghĩ nghĩ, hình như cũng là đạo lý , cuối cùng đành cho Xuân Phượng một chút thuốc.

"Được , giúp chuẩn thức ăn."

"Vâng."

Trong đội ngũ chỉ Hứa Nhu cảm thấy buồn nôn ói, một lượt bắt đầu phát sốt cao.

Chuyện xảy bên , Lam Nguyệt và bọn họ .

Sau khi ăn no uống đủ, bọn họ rửa mặt đơn giản mang theo hành lý rời xa đám nhà họ Hứa, tìm một nơi môi trường hơn mới ngủ.

Lam Nguyệt và Cố Diễn luân phiên canh đêm.

Một đêm bình yên vô sự.

Bốn giờ sáng hơn (Để tiện, trực tiếp dùng thời gian hiện đại để , tình tiết đặc biệt sẽ dùng canh giờ cổ đại để ).

Lam Nguyệt và bọn họ tùy tiện ăn vài miếng bánh khô, trộn lẫn với nước ăn cho no, liền bắt đầu lên đường.

"A!"

Một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, tiếp đó là tiếng của .

Lam Nguyệt phát hiện đây là tiếng truyền đến từ phía nhà họ Hứa, đoán chừng, bọn họ bắt đầu phát bệnh.

Không thứ bọn họ nhiễm là ôn dịch ? Nếu là , bọn họ nhanh chóng rời khỏi đây.

"Bên đó xảy chuyện gì ? Sáng sớm bắt đầu tang?" Cố Tuyết vác hành lý lên, liếc về phía nhà họ Hứa.

"Dù cũng liên quan đến chuyện của chúng , thôi." Liễu thị thích hóng chuyện, đối với chuyện xảy bên đó, nàng một chút cũng tò mò.

Bây giờ bọn họ còn tự khó bảo, còn quan tâm khác, chẳng là tự chuốc lấy phiền phức ?

Lam Nguyệt và đoàn lấy đồ đạc, bắt đầu lên đường.

Gia đình Lý Sinh ca cũng tranh thủ thời gian lên đường khi nhà họ Hứa xảy tiếng thét.

Hôm qua y thấy những đó nổi lên một thứ là gì, còn một đột nhiên ngất xỉu, sắc mặt tái nhợt, còn việc phát sốt cao thì y thể .

"Chuyện gì ? Sao nổi nhiều nốt sưng thế ?"

"Khụ khụ khụ!"

"Công tử, những sốt ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tren-duong-chay-nan-nguoi-khac-an-rau-con-ta-an-thit/chuong-21-thuy-huong-huyen.html.]

Lưu quản gia đeo khăn che mặt, những đang ho khan đó, bọn họ chắc chắn mắc bệnh gì đó, hơn nữa còn là loại thể lây nhiễm.

Hứa Nghị chút ghét bỏ những đó, đều là hạ nhân mà thôi, c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t !

Giờ vẫn còn đường lưu đày, dù Hoàng thượng ban ân, cho bọn họ đường lưu đày quá hạn chế, chỉ cần đến nơi lưu đày là , y cũng bỏ bạc chữa trị cho những .

Bạc của y cũng nhiều như , nếu chữa trị cho những , y sẽ mất một nửa bạc riêng tư, điều tuyệt đối thể.

"Tranh thủ thời gian lên đường, những kẻ nào nổi thì tự sinh tự diệt !" Hứa Nghị lên xe ngựa, lạnh lùng ném một câu, để Lưu quản gia tự giải quyết.

Lưu quản gia cũng gì, cho lấy đồ đạc, bắt đầu lên đường.

Hứa Nhu phát tiết thói tiểu thư, nhưng ca ca nàng lệnh, nàng đành nhịn thể khó chịu, tiếp tục lên đường.

Nàng bệnh gì, nếu bản thể kiên trì đến huyện thành tiếp theo, tính mạng nàng, lẽ sẽ mất.

Gấp gáp đường một ngày, bọn họ cuối cùng cũng thấy huyện thành.

Chẳng qua, bên ngoài huyện thành , vẫn tụ tập nhiều đào hoang từ khắp bốn phương tám hướng kéo đến.

"Xem , đây cũng là một huyện thành thể ."

Cố Tuyết ở gần đó nhặt củi, cũng may bọn họ chọn nơi gần rừng cây, nếu chen chúc phía với những , nàng thật sự chịu nổi.

"Để an , và đại nương ở đây trông coi đồ đạc, và Cố Diễn phía dò hỏi tin tức." Lam Nguyệt và bọn họ nhóm lửa xong, dặn dò Cố Tuyết và Liễu thị vài câu, đó cùng Cố Diễn đến cổng huyện thành dò hỏi tin tức.

Đã muộn thế , tối nay bọn họ chắc chắn thành.

"Các ngươi xem, rốt cuộc đây? Mọi đều phát sốt, sinh bệnh, nếu ngày mai huyện thành , chúng cũng chẳng sống bao lâu."

"Lương thực hết , cũng bạc, thế còn sống nữa đây?"

"Ai bảo trời cao vô tình? Biên quan loạn lạc, chúng sống đến bây giờ , cũng thể trách ai ."

Lam Nguyệt nhướng mày, ngờ trong những còn sinh bệnh, nếu đúng là như , thì huyện thành bọn họ chắc chắn .

Người khác , nghĩa là nàng , nhưng nàng mạo hiểm trong mua lương thực, gian của nàng hiện tại vẫn còn vật tư, thứ bọn họ bây giờ thiếu là nước.

"Đi thôi, về ."

Cố Diễn gật đầu, y cũng tối nay huyện thành, hơn nữa, cổng thành còn canh giữ, bọn họ nếu mạo hiểm lẻn , cũng sẽ chẳng bù mất.

"Các ngươi về , thế nào ? Có dò hỏi tin tức gì ?" Liễu thị nấu gì cả, tối nay tùy tiện ăn chút gì đó lấp đầy bụng.

Thịt ăn hết , chỉ còn gạo và một chút rau xanh ngả vàng.

"Đám phía sinh bệnh, đoán chừng là bệnh giống với những chúng gặp đây." Lam Nguyệt , "Tối nay chúng cứ tạm bợ , ngày mai ngang qua rừng, xem thử thể săn gà rừng ."

Ăn nhiều thịt , thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng tệ.

Những khác đều ý kiến.

"Mở cửa , đại nhân!"

"Đại nhân, cầu cứu chúng , chúng thật sự còn đường sống!"

Vừa sáng sớm, Lam Nguyệt thể thấy những đó đang cầu cứu.

Lam Nguyệt liếc phía cổng thành, huyện lệnh quả thật xuất hiện, nhưng bọn họ hề ý định mở cổng thành.

"Xin đừng nóng vội, bản quan cũng nỗi khổ của các ngươi, nhưng thánh chỉ, chúng cũng dám mở cửa." Lời của huyện lệnh, nghi ngờ gì nữa, đẩy những tị nạn đường cùng.

"Đại nhân, chúng đều là bách tính, Hoàng thượng lẽ nào nhẫn tâm bách tính của chịu khổ chịu nạn ?"

"Chúng thành để cư trú tại đây, chỉ là gặp đại phu, mua chút lương thực mà thôi, điều cũng ?"

Loading...