Những khác đều quen với việc Lam Nguyệt thỉnh thoảng lấy thịt .
Trong mắt họ, năng lực, bất kể là thiên tai nhân họa, họ đều thể sống , cũng may mắn.
"Mùi vị thật thơm ngào ngạt!"
Nướng hơn một canh giờ, hai con thỏ cũng gần chín.
Rắc bột ớt, muối, phết thêm một chút dầu, ngửi mùi thôi khiến chảy nước dãi.
Nướng thêm hơn mười phút nữa, thịt thỏ chín.
"Nãi nãi, con ăn thịt."
"Nương, con cũng ăn thịt."
Cách đó xa, một gia đình đang ăn rau dại trộn cám và bánh bao nguội, Lam Nguyệt và những khác ăn thịt ngấu nghiến, bụng họ réo lên chút nể nang.
Không chỉ gia đình họ ăn thịt, những khác cũng ăn.
Họ chạy nạn đến đây, nửa tháng từng ăn thịt.
"Con dâu cả, ngươi hỏi họ xem, thể cho chúng một chút thịt ." Bà lão mặt gầy gò, má hóp, miệng nhọn về phía gia đình ba chất phác, thật thà bên cạnh.
Trương lão đại lắc đầu: "Nương, chúng ăn thịt, nương cứ gọi nhà lão nhị ."
Dù họ cũng tiện mở lời hỏi, huống hồ chỉ một gia đình họ ăn thịt.
Ai ăn thịt thì cứ để đó chứ? Những ngày cũng hiểu , chỉ vì nhà họ con trai, nương liền mắt cả nhà đại phòng họ.
"Hây da, ngươi phản ? Lời của nương ngươi cũng nữa ?" Bà lão ôm cháu trai, Trương lão đại: "Nhà ngươi con trai, ai sẽ lo tang sự cho ngươi? Chẳng vẫn dựa nhà lão nhị ? Cháu trai của ăn thịt, bảo ngươi hỏi, ngươi còn bằng lòng?"
Gia đình Trương lão nhị một bên , lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tren-duong-chay-nan-nguoi-khac-an-rau-con-ta-an-thit/chuong-43-lai-mot-ke-ua-gay-su-doi-an-thit-khong-thanh.html.]
Có lao động miễn phí ở đây, họ thể lên tiếng.
Trương lão đại lười biếng thèm để ý, bảo vợ và con xa hơn một chút, họ ăn thịt thì tự , họ !
Thời buổi , nhà ai lương thiện đến mức cho lạ ăn thịt? Cũng chỉ nương đầu óc bệnh mới nghĩ khác sẽ cho họ thịt.
Huống hồ, giúp lo tang sự , đó là chuyện của , bây giờ chỉ dẫn cả nhà sống sót an đến Nam Châu.
Bà lão thấy Trương lão đại cứng đầu lời, đành dẫn cháu trai xin thịt.
Nàng là một bà lão dẫn theo đứa trẻ qua đó, đối phương dù cũng sẽ mềm lòng mà cho họ thịt chứ?
Bà lão nghĩ , nhưng hiện thực...
"Thịt? Thật ngại quá, chúng ăn còn đủ no, thể cho các ngươi thịt chứ." Liễu thị già mặt, ánh mắt dừng đứa trẻ, trong mắt nó tràn ngập sự tham lam đối với thịt.
Nghe nàng cho thịt, đứa trẻ lập tức kéo tay áo bà lão, lóc.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Nãi nãi, con cứ ăn thịt, thịt thơm quá !"
"Kim Bảo ăn thịt, ư ư ư, nãi nãi cho con thịt."
Liễu thị: "...Muốn thì về nhà mà , đừng lóc ỉ ôi mặt chúng , ảnh hưởng tâm trạng."
Nàng còn là Liễu thị mềm lòng của đây nữa .
"Được , ăn thịt, nãi nãi mua cho con." Bà lão xót xa lau nước mắt cho Kim Bảo, đó trừng mắt Liễu thị hỏi: "Các ngươi, một cân thịt, hai mươi văn tiền, thế nào? Các ngươi cũng thấy đó, cháu trai thèm thịt, đứa bé lâu ăn thịt , các ngươi cũng đành lòng một đứa trẻ nhỏ như chứ?"
Những khác: "..."
Tiếng đẻ của họ bây giờ là câm nín
Liễu thị nhướng mày: "Lão thái thái, bán tức là bán, cũng bán, ngươi thấy mấy chúng còn đủ ăn ? Dù ngươi trả một lượng bạc, cũng bán, con nít lóc đó là chuyện của các ngươi, đừng đến đây trói buộc ."