Rõ ràng vẫn còn thời điểm thăm dò nhất, vẫn đến trăng tròn, hiểu tại sốt ruột như .
Càng lo lắng chính là Hàn Thủy khi rời một đêm về.
Không là từng phái nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng những nhiệm vụ đó đều lưu hậu chiêu và cứu binh, chỉ , đối với tình huống của gì cả, ngoại trừ lo lắng thì thể gì cho .
Nội gián của cũng thăm dò tin tức của Hàn Thủy.
Nếu thì sớm trở về , còn nếu chuyện…… Tất nhiên sẽ cứu .
Ta rốt cuộc cũng đợi đến đêm trăng tròn, định tự đến vương phủ thăm dò.
Ta mượn ám vệ của các nhà, mang theo bản đồ thăm dò vương phủ mà nội gián đưa, chia thành hai đội, một bên tìm Nhiếp chính vương, một bên tìm Hàn Thủy.
Vương phủ vô cùng yên tĩnh, nhưng ám tiễn nhiều, đánh rắn động cỏ, cho nên vất vả một hồi để vòng qua bọn họ.
Lén lút lâu, một ám vệ khinh công cực hiệu với , tìm Hàn Thủy , ở trong một gian địa lao.
Đã nhiều năm từng thấy Hàn Thủy chật vật như .
Hắn xích sắt treo lên, là vết thương, chân là vết m.á.u khô, giọt m.á.u đang nhỏ xuống từ cổ tay, chảy xuống đất, uốn lượn thành những rãnh nước mới.
Ta cắn răng rút con d.a.o găm màu đen bên hông, vung tay chặt, thấy tiếng âm hiểm lưng: “Trưởng công chúa đừng phí sức, đây chính là huyền thiết.”
Ta mặt trầm như nước, xoay quả nhiên thấy Nhiếp chính vương Lý Hòa đắc ý, ám vệ theo vây quanh ngăn cách với , chậm rãi tiến lên, chắp tay lưng ném một viên thuốc, vặn rơi trong ngọn đuốc bùng cháy phía .
“Lúc ngươi chuyển phủ cảm thấy đúng…… Người quả nhiên là ngươi, ngờ thằng nhóc tìm một chỗ dựa .” Lý Hòa như là từng gặp , từ xuống một lượt, “Trưởng công chúa thủ đoạn thật cao minh, những năm nay bản vương ít thiệt tay ngươi.”
Ta nhíu mày, ngữ khí của , và Hàn Thủy là quen cũ?
Nhớ tới Hàn Thủy luôn cải trang trong những trường hợp cần lộ diện, ngày thường cũng luôn che giấu khuôn mặt lớp mặt nạ, trong lòng mơ hồ đáp án.
Ta quen lúc còn nhỏ, chuyện cũng chỉ thể là thế của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-am-ve-cam-duc/chuong-29.html.]
Đây là bí mật lớn nhất của Hàn Thủy.
“...” Phía tiếng kim loại va chạm, đầu thấy Hàn Thủy cố gắng cuộn ngón tay, há miệng nhưng phát tiếng.
Ta đau lòng, tiến lên : “Ta đến .”
Hắn cắn răng một chữ từ trong miệng: “...Đi!”
Ta hiểu, thể dùng của Nhiếp chính vương nhiều, bên ngoài địa lao đều là của chúng , Hoàng còn phái cấm vệ quân canh giữ ở cách đó nửa dặm, giống như nguy hiểm, tại Hàn Thủy ?
Ta nắm tay Hàn Thủy, bôi thuốc cầm m.á.u cho , nhỏ giọng an ủi: “Không , chừng mực.”
“Đi? Ngươi sợ nàng như ?”
Không tại , Lý Hòa rõ ràng chỉ một , nhưng hề hoảng hốt, ung dung chiếc ghế duy nhất trong địa lao, ánh nến mờ ảo chậm rãi kể quá khứ.
Ta đối với thế của Hàn Thủy là tò mò, nhưng , cũng từng hỏi.
cho dù suy đoán thế nào, cũng ngờ là con trai của Nhiếp chính vương Lý Hòa.
Ta cuối cuộc cũng hiểu sự nhẫn nhịn và trốn tránh của Hàn Thủy những năm nay.
Ta từng đoán nhiều khả năng, lẽ là cảm thấy phận của chúng xứng với , hoặc là bởi vì bản quanh năm l.i.ế.m m.á.u lưỡi d.a.o sợ thể cho một tương lai.
Hắn cố chấp như , cũng tiện thẳng, chỉ là ám chỉ rằng để tâm đến những thứ ... Ai ngờ...
Những năm nay, luôn chịu quá mức cận với , là bởi vì phụ ruột của mối thù sâu đậm với .
Ta châm châm Lý Hòa, chỉ vì cái lý do chet tiệt , hại khổ sở cầu xin nhiều năm mới lừa Hàn Thủy về tay?
Vốn là khi cùng đụng chạm da thịt nghĩ thông ! Biết trêu chọc ! Chỉ vì sợ quan hệ giữa và Lý Hòa, chạy đến đây chịu bao nhiêu ủy khuất!
Cơn tức nhịn .