Lâm Tố Tâm suy nghĩ một lúc, cầm bút đánh dấu bàn, vẽ một chút mảnh giấy mà Hạ Minh Tuyên đưa cho cô, đó đưa cho Lưu Thanh, : “Chỉ cần giúp em xử lý nguyên liệu một chút là , còn để em ”.
Lưu Thanh nhận lấy, phát hiện Lâm Tố Tâm gạch bỏ thực đơn do Hạ Minh Tuyên chỉ để ức bò hầm cà chua và canh sườn hầm rau củ, đó thêm đằng mấy món chay.
Cô do dự một chút : “Cái … lắm ? Mỗi ngày chúng đều nấu bảy tám món, hơn nữa ba thích ăn thịt và hải sản, cô xem xem, là sửa ?”
Lâm Tố Tâm bĩu môi: “Một mà ăn nhiều như thế , lãng phí lương thực! Không cần sửa , ăn thịt dễ “ba tăng”, ăn hải sản dễ gút, cũng chỉ suy nghĩ cho sức khỏe của thôi”.
(*) Ba tăng: thuật ngữ chung để chỉ tăng mỡ trong máu, tăng huyết áp và tăng đường huyết.
Thấy thái độ kiên quyết của Lâm Tố Tâm, Lưu Thanh cũng tiện khuyên thêm nữa, chỉ thể theo lời Lâm Tố Tâm , cầm thực đơn chuẩn nguyên liệu nấu ăn. Chính vì ấn tượng với Lâm Tố Tâm nên Lưu Thanh mới lòng cho Lâm Tố Tâm sở thích của ba, nào ngờ, cô Lâm thế mà để sở thích của ba lòng, lẽ nào cô lấy lòng ba Hạ nên mới đích xuống bếp ?
suy nghĩ trong lòng Lâm Tố Tâm thật đơn giản, hai ăn, cần nhiều món như ? Hơn nữa thời gian cũng còn sớm, nấu một đống món thì đến lúc nào mới ăn ?
Còn về việc Hạ Minh Tuyên chú trọng cái gì đó…dù cô cũng chỉ nấu mấy món bình thường, hơn nữa tay nghề thể nào so với các đầu bếp lớn , thích ăn thì tùy!
Nguyên liệu đều do nữ phụ bếp cắt gọt, Lâm Tố Tâm thuần thục bật lửa, nóng chảo, chiên xào, động tác tương đối nhanh, thịt bò hầm và canh sườn đang hầm trong nồi bên cạnh.
Lưu Thanh trợn mắt há hốc mồm Lâm Tố Tâm nấu ăn, quả thật dám tin hai mắt .
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1231-che-thi-dung-an.html.]
Tư thế nấu ăn của Lâm Tố Tâm tuy thể so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng là thường xuyên nấu ăn, lẽ nào, cô thích ba nhiều đến thế, để thỏa mãn mà thật sự chăm học khổ luyện lâu ?
Đến khi bốn món mặn một món canh thành trong hương thơm ngây ngất, múc những chiếc tô hoa đĩa sứ, Lưu Thanh bái phục .
Có nhiều phụ nữ theo đuổi ba, nhưng chỉ cô Lâm là chăm chỉ nhất, thảo nào thể “đăng đường nhập thất”, ở chung với ba.
May mà Lâm Tố Tâm suy nghĩ của cô , nếu thì… lẽ hộc m.á.u ba mất.
Lâm Tố Tâm bảo giúp việc bưng những món ăn nấu xong ngoài, thì cởi tạp dề, rửa tay một cái mới phòng ăn.
Thức ăn bốc nóng bày lên bàn, nhưng ba Hạ thấy tăm .
Lâm Tố Tâm đang chuẩn bảo gọi Hạ Minh Tuyên thì thấy ba Hạ đang từ phòng khách tới.
Rõ ràng mới tắm rửa xong, tóc vẫn đang nhỏ nước, tùy tiện khoác một cái áo choàng tắm màu trắng , chỉ buộc sợi dây ở bên hông. Anh cầm trong tay một cái khăn lông, tóc một chút ném cho hầu bên cạnh.
Ánh mắt Lâm Tố Tâm vô thức xẹt qua cơ bắp với những đường nét xinh n.g.ự.c , cái áo choàng tắm rộng quá đó, quả thật che bao nhiêu chỗ, Hạ Minh Tuyên quá hổ! Sao thể mặc như tới ăn cơm chứ? Trong nhà cũng chỉ một !
Hơn nữa, mặc áo choàng tắm, phía ngay cả quần trong cũng mặc chứ?
Hạ Minh Tuyên tới mặt cô, nhéo nhéo khuôn mặt trái xoan của cô, ranh mãnh : “Nhóc con, ở đó?”