Hạ Minh Tuyên gắp một cái nem rán, chấm dấm chua, đưa tới miệng Lâm Tố Tâm.
“Ăn cái nữa?”
Lâm Tố Tâm tránh lui , lắc đầu : “ ăn!”
Ánh mắt Hạ Minh Tuyên dừng cánh môi dính mỡ vẻ bóng bẩy của cô trong một giây, : “Cái …cũng nước miếng của , em thể yên tâm ăn”.
Lâm Tố Tâm suýt thì sặc, cái trêu chọc cô thì sẽ c.h.ế.t đúng ?
Cô cắn răng : “Buổi tối ăn nhiều , thói quen ăn khuya, ăn nhiều dầu mỡ sẽ mập!”
Hạ Minh Tuyên , : “Em còn sợ mập ? Đừng em cũng học giảm béo theo nhé? Em cũng nghĩ , dáng em như sân bay thế , ăn nhiều một chút chừng còn thể trưởng thành thêm một chút, còn giảm béo nữa chứ…Nói thật nếu hai hột đậu thì thậm chí cũng phân biệt rõ là mặt là mặt của em”.
Khuôn mặt vốn phiếm hồng của Lâm Tố Tâm ngay lập tức trở nên đỏ hơn.
Mẹ nó chứ, cái cái cái…cái tên biến thái ! Cái gì mà hai hột đậu, là thứ cô đang nghĩ đó chứ? Sao thể chuyện trôi chảy như ! Có hổ ?
Còn nữa, ai cô như một, là sân bay? Đây là một cách trắng trợn đó! Cô chỉ trổ mã tương đối chậm thôi, gần đây cô cảm thấy xu hướng lớn thêm một tí ! Đã từ A- biến thành A !
Lâm Tố Tâm đang định nổi bão thì đột nhiên thấy khuôn mặt trai hảo của Hạ Minh Tuyên sáp gần, từ lúc nào, dậy và đến bên cạnh Lâm Tố Tâm, trong tay còn bưng đĩa nem rán.
“Anh gì thế? Cái sofa lớn như , bên thoải mái bao nhiêu, sang đây chen lấn với gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1261-tinh-nhan-bi-mat.html.]
Đôi đũa của Hạ Minh Tuyên đưa tới bên miệng Lâm Tố Tâm: “Tới cho em ăn”
Lâm Tố Tâm trợn trừng hai mắt, kiếp, trò gì nữa đây?
“ ăn…”.
Lời còn dứt, miệng cô nhét một cái nem rán. Nem rán do đầu bếp nhà họ Hạ gói đầy ắp nhân, cả cái nem rán khá to, nhất thời nhét miệng cô khiến cô suýt nữa nghẹt thở.
Khó khăn lắm mới nuốt xong đồ ăn trong miệng, Hạ Minh Tuyên đưa đũa tới.
Lâm Tố Tâm nắm chặt cổ tay , rụt cổ lùi một chút, giữa đũa ở một cách an , đó mới : “ thù oán với ? Suýt nữa nghẹn c.h.ế.t !”
Hạ Minh Tuyên đưa đũa tay cô, : “Thế em tự ăn , chua như thế, ăn trôi”. Thấy cô nhận lấy, l.i.ế.m môi, : “Hay là dùng miệng đút em?”
Không hổ!
Lâm Tố Tâm trừng mắt một cái, nhận lấy đôi đũa, gắp một cái nem rán bỏ miệng, đồng thời chút nghi ngờ nghĩ: Cái nem rán khó ăn như ? Tên họ Hạ thế mà kiên quyết ăn? Bình thường cũng thấy ăn măng chua mà? Ừm, rõ ràng ngon, vị chua thật sự tệ, tên họ Hạ quả là thưởng thức…
Hạ Minh Tuyên buồn cô gái mặt thỏa mãn nhếch môi, lắc đàu, cô nhóc thích ăn chua. Anh rót hai ly , bưng một ly lên, nhấp một ngụm.
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm bất tri bất giác xử lý xong đĩa nem rán, cô đặt đũa xuống, phát hiện Hạ Minh Tuyên đang ngửa đầu dựa ghế salon, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, mắt còn quầng thâm nhàn nhạt, trông như mệt mỏi.
Nghĩ cũng , Hạ Minh Tuyên quản lý một sản nghiệp lớn như , suốt ngày bay tới bay lui khắp nơi thế giới, thường xuyên việc đến khuya, tiền của ai cũng dễ kiếm.