Lâm Tố Tâm trừng mắt đàn ông trai nhưng tùy tiện mặt, cảm thấy đầu óc trở nên hỗn độn. Hơn nữa, cô còn cảm thấy khuôn mặt bỗng chịu khống chế, dần dần nóng bừng.
Rõ rành rành cái…… q** gì!
Con mắt nào của thấy Hạ Minh Tuyên thích cô? Sao thể chứ?
Người đàn ông xa và biến thái mỗi ngày bất kỳ điều gì khác ngoại trừ tìm cơ hội chiếm tiện nghi của cô, chơi cô, đào hố cho cô nhảy ! Hơn nữa, ham kiểm soát khác vô cùng mạnh mẽ, ngay cả chuyện cô trở thành thực tập sinh, cũng quản, tất cả những việc cô ở trường học!
Anh chỉ phản đối khi cô trở thành thực tập sinh, ngay cả chuyện cô dọn khỏi biệt thự, cũng cho phép. Mỗi hai xảy tranh cãi, liền hôn môi để trừng phạt cô, còn nhiều đè cô lên giường, màng đến ý nguyện của cô, nếu cô liều mạng phản kháng, lẽ hai …… A a a, tên họ Hạ là một kẻ biến thái! Hạ lưu! Cầm thú!
Như còn thích cô ?
Được thôi. Mặc dù lúc tinh tế, cô thích ăn cái gì, cô cần quần áo như thế nào và sẽ giải quyết rắc rối trong trường giúp cô. Ngay cả chuyện thực tập sinh Băng Toản, cuối cùng cũng nhượng bộ……
Mặc dù nhiều chiếm tiện nghi, cô dường như quen với việc đó. Hơn nữa, thể một đàn ông trai như hôn, thật là một chuyện hưởng thụ……
mà! Nói Hạ Minh Tuyên thích cô gì đó cũng quá vô lý mà!
Ân Chính Lăng biểu mặt đổi thất thường của Lâm Tố Tâm, một tay chống, cảm thấy buồn : “Xem , cô cũng thích Tuyên.”
“Cái, cái gì……?” Lâm Tố Tâm suýt chút nữa hét toáng lên, “Mắt mù ? mà thích ?”
Nói cô thích Hạ Minh Tuyên còn thái quá hơn Hạ Minh Tuyên thích cô, ?
Làm cô thể thích một đàn ông bụng, mỗi ngày đều gài bẫy cô như chứ?
Ân Chính Lăng gật đầu: “Rõ rành rành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1701-xem-ra-co-cung-thich-anh.html.]
Rõ rành rành cái đầu !
Lâm Tố Tâm hung dữ : “Anh chỉ mỗi câu thành ngữ* thôi ?”
[显而易见: là một thành ngữ của Trung, ý chỉ rõ rành rành, rõ mồn một…]
Ân Chính Lăng thấy phản ứng ngây thơ của cô liền hết sức vui mừng, đến mức ngã lên bàn, mãi đến khi phần eo thẳng , điều khiến Lâm Tố Tâm càng thêm thẹn thùng và tức giận.
Ngay khi cô đập bàn tức giận, chuẩn giáo huấn công tử bột một bài học, cho thế nào là cơm thể ăn bậy nhưng thể năng bậy bạ thì đột nhiên lưng cô vang lên tiếng kêu kinh ngạc: “Ân…… lục thiếu?”
Hai ngẩng đầu lên và thấy mấy nữ sinh đang đeo cặp sách, trong tay cầm một chồng sách dày và trong góc họ với ánh mắt kinh ngạc.
“Các em là……”
Ân Chính Lăng nhướng mày, nhẹ khiến các nữ sinh đều ngượng ngùng đỏ mặt.
Một nữ sinh : “À, chúng em thấy bên chút ồn ào, còn ai đang ồn ở thư viện, chúng em đó là ngài…… Chúng em xin phiền.”
Lâm Tố Tâm đột nhiên nhớ đây là thư viện, khi cô và Ân Chính Lăng chuyện, lúc bắt đầu cô vẫn còn nhớ điều chỉnh âm lượng, nhưng đó vì quá kích động nên giọng vẻ lớn, dường như ảnh hưởng đến khác, cũng ai thấy nội dung cụ thể đoạn hội thoại của họ?
Nghĩ đến đây, cô chút lo lắng.
Ân Chính Lăng bắt đầu ‘phóng điện’ một cách thuần thục: “Không hề quấy rầy, đều do bản điều chỉnh âm lượng , còn phiền các vị mỹ nữ đến đây nhắc nhở . Giọng của thật sự lớn ?”
Cô gái vội vàng lắc đầu: “Cũng lớn, chúng em chỉ mơ hồ thấy một ít tiếng động thôi.”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm kinh ngạc, trợn mắt biểu cảm đổi trong nháy mắt của , hổ là công tử bột ăn chơi nổi tiếng nhất trường, thấy nữ sinh, như biến thành một con khác, vẻ ngoài phong độ, nhẹ nhàng của , thật sự là nhân mô cẩu dạng*.
[*Nhân mô cẩu dạng: là một con nhưng hành xử như một con chó, phẩm chất thấp kém]