Không ngờ ngoài, cô thấy ba nhà họ Hạ đang quầy bar.
Anh dựa sô pha quầy bar, lắc hộp thuốc trong tay và cô : "Thuốc của em ."
Lâm Tố Tâm liếc một cái, đến ghế sô pha đối diện xuống.
Dù thì họ cũng đang ở độ cao hàng nghìn mét, nếu trốn thì cũng chỗ nào để trốn. Chi bằng đợi xem Hạ Minh Tuyên gì.
Lâm Tố Tâm đặt m.ô.n.g xuống ghế, tiếp viên hàng liền đặt một cái khay lên bàn mặt cô. Cô xuống thì thấy khay một chiếc bánh mì kẹp phô mai, khoai tây chiên và nước trái cây.
Lâm Tố Tâm giật , bỗng chốc cảm thấy đói bụng.
Hạ Minh Tuyên nhẹ nhàng : "Em ăn tối sớm quá, hôm nay ăn khuya nên mới say máy bay."
Lâm Tố Tâm ngờ để ý đến những chi tiết . Mỗi ngày khi tan học, năm giờ cô sẽ ăn cơm tối, đó liền vội vàng đến Băng Toản luyện tập, tối đến về nhà đúng thật là thói quen ăn khuya.
Cô liếc Hạ Minh Tuyên im lặng ăn. Trong thời gian đó, Hạ Minh Tuyên cũng gì mà chỉ máy tính của .
Mãi cho đến khi Lâm Tố Tâm lau miệng, mới : "Nếu em thấy mệt thì nghỉ ngơi , 8, 9 tiếng nữa mới tới nơi. Ghế máy bay đều thể ngả , chắc là cũng khó chịu lắm, nhớ đắp chăn đấy."
“Khoan !” Lâm Tố Tâm dậy tới mặt hỏi: “Rốt cuộc là chúng đang ?"
"Hừmmm" Hạ Minh Tuyên vẫn chằm chằm máy tính, tùy tiện đáp: "Đi đến một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương mà mua."
Lâm Tố Tâm trợn tròn hai mắt: "Đến đó gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1732-toi-non-vao-nguoi-anh.html.]
Lúc Hạ Minh Tuyên mới ngẩng đầu lên cô và : "Chẳng em hứa là sẽ nghỉ mát cùng với ? Khó khăn lắm mới rảnh nên đưa em chơi."
" hứa lúc nào?"
Lâm Tố Tâm sửng sốt vài giây mới nhớ , khi tên lưu manh phiền, trong lúc tỉnh táo cô hứa sẽ nghỉ mát cùng với .
Sắc mặt Lâm Tố Tâm tối sầm , cô : "Anh đùa đấy ? Anh rảnh nhưng thì ! Ngày mai là kỳ khảo hạch hàng tháng thứ hai của ở Băng Toản, thể vắng mặt! Mau cho xuống, còn thi!"
Hạ Minh Tuyên nhướn mày : "Ngày mai em thi ?"
Lâm Tố Tâm nghiến răng nghiến lợi : " ! Anh đừng ích kỷ như ? Anh nghỉ dưỡng thì cứ một . Sao hỏi ý kiến của đưa lên máy bay ? Mau cho xuống, mau lên!"
Hạ Minh Tuyên hờ hững nhún vai, : "Dù nhảy ở cạnh cửa khoang, nếu em nhảy xuống thì cũng cản , nhưng để nhắc cho em , phía đều là biển rộng mênh mông, bờ biển gần nhất cũng cách xa hàng chục km. Hơn nữa nhiệt độ nước biển tháng 11 thấp, thể c.h.ế.t cóng lúc nửa đêm đấy, em suy nghĩ cho thật kỹ ."
Lâm Tố Tâm mặt mày tái mét, lúc cô mới nhớ đang ở cao, căn bản nơi nào để , cho dù Hạ Minh Tuyên ném cô xuống một quốc gia gần đó thì cô cũng hộ chiếu để về nước.
"Anh!" Lâm Tố Tâm xông tới mặt Hạ Minh Tuyên, "Anh thế nào? Anh vì cuộc thi mà cố gắng thế nào ? Anh nếu trượt kỳ thi thì hậu quả sẽ như thế nào ?"
Hạ Minh Tuyên bình tĩnh : "Hậu quả sẽ thế nào? Nếu em sợ loại, thể cảnh cáo của Băng Toản."
"Anh..." Lâm Tố Tâm giận đỏ mặt.
“Sao nào?” Khóe miệng Hạ Minh Tuyên khẽ cong, “Sau em cần tham gia cuộc thi, cũng cần lo lắng sẽ loại nữa.”
Lâm Tố Tâm đột nhiên nhảy dựng lên: "Anh đừng nhảm!"
Mê Truyện Dịch
Cô cũng đến cạn lời , mạch não của tên thiếu gia nhà giàu căn bản cùng tần sóng với cô! Điều thể giống ? Một khi đến chuyện với của Băng Toản, quả thật cô lo lắng chuyện loại, nhưng trong mắt khác, cô sẽ luôn là phụ nữ của cổ đông lớn của công ty, sẽ ai tài năng thực sự của cô!