Lâm Tố Tâm xong, chẳng những lời, ngược còn vùng vẫy dữ dội hơn.
Hạ Minh Tuyên suýt nữa ôm cô, híp mắt một cái, dứt khoát xoay trong ngực, vác lên vai luôn.
Tư thế tương đối khó chịu, bụng của Lâm Tố Tâm đè lên bắp vai rắn chắc của , đầu chúc xuống khiến cô choáng váng. Lâm Tố Tâm nhất thời ngay cả mắng cũng mắng .
Hạ Minh Tuyên cũng quan tâm nhiều, một tay nhặt đèn pin, đưa về tới phòng ngủ của , đó thẳng thừng ném Lâm Tố Tâm lên giường.
Đến khi lưng dán lên chiếc nệm mềm mại, Lâm Tố Tâm mới thấy thoải mái một chút. mà cô còn kịp tỉnh hồn thì cảm nhận một áp lực vô cùng to lớn.
Hạ Minh Tuyên bên giường, đưa tay nắm lấy mắt cá chân của cô, bàn tay nóng rực sờ lên dọc theo cằng chân thon dài thăng tắp của cô.
“Anh gì đó?”. Lâm Tố Tâm cuống quýt rụt chân về, nhưng sức lực của Hạ Min Tuyên lớn, giữ chặt cô nhúc nhích .
Cậu ba Hạ nhíu mày, : “Đừng nhúc nhích!”
Lâm Tố Tâm đột nhiên cảm thấy bắp chân đau đớn, suýt nữa kêu thành tiếng, cắn răng : “Làm thế?”
Hạ Minh Tuyên trừng mắt cô, : “Em thủy tinh cứa chân , em cảm thấy gì hết ?”
“À…đau”. Vừa Lâm Tố Tâm thật sự cảm nhận , nhưng bây giờ khi thì mới đột nhiên cảm thấy vết thương chân đau, sắc mặt cũng trắng bệch.
“Nhịn một chút, sẽ nhẹ một tí”.
Hạ Minh Tuyên cẩn thận kiểm tra vết thương cho cô, lấy sạch những vụn thủy tinh , đó tìm băng cá nhân ở tủ đầu giường, sơ cứu vết thương một cách đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1811-dung-diu-dang-nhu-vay.html.]
Sau đó, dịch Lâm Tố Tâm giữa giường, kéo cái chăn mỏng đắp lên cô.
“Chỉ là một vết thương nhỏ , lẽ ngày mai sẽ kết vảy, . mà hôm nay em cũng yên phận một tí cho , đừng chạy lung tung khắp nơi, yên lành ngủ, ?”
Cũng là giọng điệu lạnh lùng, dịu dàng chút nào, khí thế mạnh mẽ tuyệt đối cho phép từ chối, nhưng , Lâm Tố Tâm nhạy cảm sự lo lắng và bất lực từ trong lời của .
Lâm Tố Tâm rụt chăn, nhớ dáng vẻ thận trọng của lúc xử lý vết thương cho cô , như thể cô là một món đồ sứ dễ vỡ , động tác mềm nhẹ cũng sợ cô đau.
Tâm trạng cô phức tạp, mím môi một cái, chút hiểu đàn ông mắt lắm.
Hạ Minh Tuyên thấy cô lời nào, cô đang mất tự nhiên cho nên cũng nhiều, dứt khoát cởi áo ngủ , lật chăn và lên giường.
Trên giường chỉ một cái chăn, Hạ Minh Tuyên chui chăn, da thịt hai khỏi chạm .
Lâm Tố Tâm nhất thời lo lắng, : “Anh mặc quần áo!”
Hạ Minh Tuyên đầu cô, khẽ : “ mặc mà”.
“Mặc cái gì mà mặc!”. Lâm Tố Tâm lầu bầu : “Rõ ràng là mặc, đùa giỡn lưu manh!”
Hạ Minh Tuyên nhướn mày, sáp gần tai cô, : “Em ai là lưu manh? quen ngủ khỏa , hơn nữa, lo lắng cho tâm trạng của em, giữ một chút ít đó”.
Lúc Lâm Tố Tâm mới phát hiện , đúng là giữ một chút ít thật – giữ một cái quần lót…
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên miễn cưỡng : “Thông thường nếu phụ nữ ngủ với , cũng hy vọng cô mặc gì. Ngủ khỏa ích cho sức khỏe thể chất và tinh thần. mà, lẽ em cũng chịu cởi…”
Lâm Tố Tâm cắn răng : “Cảm ơn , nhưng mà thà khỏe về thể chất và tinh thần!”