“…”. Lâm Tố Tâm hết lời phản bác.
Thì kẻ tiền nghĩ như ? Anh thấy suy nghĩ của kỳ lạ, nhưng Lâm Tố Tâm cảm thấy, suy nghĩ của mới kỳ lạ hơn đó! mà, cô gì, dù Hạ Minh Tuyên cũng ở học viện Ngân Diệu bảy năm, còn ở cái vị trí tổng điều hành, cái vấn đề quy tắc ngầm ở trường học, chắc chắn càng quyền liên tiếng hơn .
“Thế bây giờ còn chuyện gì nữa ?”. Hạ Minh Tuyên hỏi.
“ mà, tiền , vẫn cảm thấy…”
Lâm Tố Tâm còn hết lời thì Hạ Minh Tuyên quả quyết : “Nếu còn chuyện gì thì cúp máy đây. còn việc, chờ về nước tiếp”. Nói xong, chút do dự cúp điện thoại.
Chờ Lâm Tố Tâm tỉnh hồn thì chỉ tiếng “tút tút” từ trong điện thoại.
Lâm Tố Tâm ủ rũ để điện thoại lên bàn trang điểm, lướt qua màn hình hiển thị, cô bỗng nhiên giật một cái, cô thế mà Hạ Minh Tuyên phân tâm, quên hỏi lưu điện thoại của thành “ông xã” là ý gì!
Lâm Tố Tâm cầm điện thoại lên, tìm tới danh bạ, dãy đơn độc lưu thành “ông xã”, cô chọt , phát hiên thể nào sửa . Rõ ràng là “táo 6” giống mà? Cô lấy điện thoại cũ của một chút, bất cứ nào trong danh bạ cũng thể sửa , nhưng mà cái của Hạ Minh Tuyên .
Không động tay động chân gì với cái điện thoại nữa! Lâm Tố Tâm suy nghĩ mò mẫn cái điện thoại cả nửa ngày, phát hiện thể sửa , cô đương nhiên tin là ngoài Hạ Minh Tuyên thì sẽ ai thể đổi , bạn cùng phòng của Lâm Tố Tâm – Chu Hiểu Đình – chính là một cao thủ lập trình máy tính. mà, nếu Chu Hiểu Đình hỏi “ông xã” là ai thì cô trả lời thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-262cho-dua-lon-manh-hon.html.]
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm phiền muộn đập điện thoại lên giường một cái, khoảnh khắc điện thoại rời khỏi tay, cô đột nhiên nghĩ , cái điện thoại trị giá hai trăm nghìn tệ! Cô cuống quýt nhặt nó lên, kiểm tra một chút, phát hiện mỗi một viên kim cương khảm lên phía đều còn nguyên vẹn một chút sứt mẻ, đó cô mới cẩn thận từng ti từng lí nhẹ nhàng để điện thoại lên bàn trang điểm.
Ở nhà cầm nó thôi mà cuống quýt như thế, bảo cô đem cái điện thoại ngoài, chẳng là ngay cả tuổi thọ cũng rớt mất mấy năm mà?
Lâm Tố Tâm giường, đèn thủy tinh trong suốt sáng chói trần nhà, nội tâm xoắn xuýt gì sánh .
Trong lúc cô đang lơ mơ ngủ thì đột nhiên thấy tiếng chuông điện thoại. Lâm Tố Tâm trào phúng nghĩ, ngay cả mơ mà cũng thấy tiếng điện thoại kêu, ngày hôm nay đúng là cô điện thoại di động kích thích nhẹ .
mà, khi reo hơn mười tiếng, điện thoại dừng trong chốc lát reo lên. Lúc đó Lâm Tố Tâm mới sực tỉnh , điện thoại reo lên thật, cô hoảng sợ vội vàng dậy.
Cái điện thoại di động màu hồng đặng yên lặng bàn trang điểm, xem là điện thoại của ba Hạ. Lâm Tố Tâm thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy “táo 6” cũ , là Phùng Tư Tư gọi tới, cô quên mất gọi cho Phùng Tư Tư, đúng là sắp Hạ Minh Tuyên rối loạn tâm trí .
Cô nhanh chóng điện thoại, giọng lo lắng của Phùng Tư Tư vang lên: “Tố Tâm, gì thế, điện thoại? Có trong đội quản lý ký túc xá khó ?”
Lâm Tố Tâm chút cảm động, cảm thấy để một bạn quan tâm như lo lắng thật sự nên, cô vội vàng : “ , thấy điện thoại reo”
Phùng Tư Tư vội la lên: “Trời ơi, đừng gạt , thấy bài đăng BBS !”.