Lâm Tố Tâm đuổi khỏi phòng xong thì thẳng mặt Hạ Minh Tuyên.
“Anh như thấy thoải mái ? Hay là sấp xuống?”
Vì vết thương ở lưng, Hạ Minh Tuyên thể dựa giường, chỉ thể dùng tay để chống đỡ phía , đương nhiên thể thoải mái . Tuy , dù sắc mặt , nhưng khí thế vẫn lạnh lùng như thế. Anh cô bé mặt, lạnh giọng : “Anh xuất viện.”
Lâm Tố Tâm thèm để ý đến lời , tới bên cạnh giường, giúp giũ giũ chăn, còn đem mấy cái gối lông ngỗng lớn mà bệnh viện chuẩn cho xếp xếp giường.
Cô đưa tay đỡ cánh tay Hạ Minh Tuyên : “Anh , muộn thế , mệt ? Mất nhiều m.á.u như thế đầu choáng ? Mau nghỉ sớm một chút .”
Hạ Minh Tuyên gạt tay cô : “Anh ở bệnh viện.”
Lâm Tố Tâm một cái.
Hạ Minh Tuyên cho rằng cô nhóc sắp nổi giận, ngờ, cái miệng Lâm Tố Tâm bẹp bẹp một cái, hốc mắt đỏ lên, những giọt nước mắt thi chảy xuống.
Hạ Minh Tuyên ngẩn nhíu mày hỏi: “Em… em đừng . Anh bắt nạt em, em cái gì?”
Lâm Tố Tâm òa lên, lớn tiếng , nước mắt càng lăn xuống nhiều hơn. Vừa cô : “Em … hức, , thì em … hu hu hu, em lo lắng thế nào ? Anh mất nhiều m.á.u như … em còn tưởng rằng sẽ c.h.ế.t mất, hu hu hu…”
Hạ Minh Tuyên vốn dĩ ngờ cô sẽ , còn thương tâm đến thì vô cùng đau đầu. Hơn nữa, cô càng càng thái quá khiến gì.
“Em ai sẽ chết? Không vẫn còn sống sờ sờ đây ? Còn trù ẻo như thế ?
Hai mắt Lâm Tố Tâm vẫn còn rưng rưng nước , “Hu hu, dù cũng em sợ chết. Anh thể ở ở bệnh viện theo dõi ? Nếu vì bảo vệ em, xảy chuyện gì ngoài ý , bảo em bây giờ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2691-anh-noi-ro-rang-cho-em.html.]
Hạ Minh Tuyên thở dài : “ , nếu xảy chuyện , em sẽ còn nơi nương tựa.”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm lau nước mắt, gật gật đầu.
Hạ Minh Tuyên : “Anh còn chuyện với em, em nếu theo khác, thật lỗ vốn a.”
Lâm Tố Tâm đỏ mặt, thiếu chút nữa đánh một cái, nhưng thấy băng vải quấn thành vòng n.g.ự.c thì cô nhịn xuống, gật đầu.
Hạ Minh Tuyên : “Còn nữa, con của chúng cũng sẽ biến thành trẻ mồ côi ?”
Lâm Tố Tâm gật đầu.
mà, cô mới gật một nửa thì dừng , kinh ngạc hỏi: “Cái gì mà con? Chúng còn … gì, thì lấy con? Chờ một chút, con tư sinh ở bên ngoài ? Hạ Minh Tuyên, rõ ràng cho em!”
Nửa câu , giọng của Lâm Tố Tâm vút lên, cái dáng vẻ lóc đáng thương biến mất.
Hạ Minh Tuyên nhướng mày, đôi mắt vẫn còn vệt nước mắt vẫn vô cùng thì cong miệng : “Không nữa ? Giả vờ mệt ?”
Lâm Tố Tâm vạch trần thì dẩu mỏ, lau vết nước mắt mặt, cũng thèm giả vờ nữa.
Hạ Minh Tuyên thích ở bệnh viện, thích uống thuốc, tiêm thuốc, cô cũng từ . Lúc hai mới gặp , một Hạ Minh Tuyên sốt cao mà ngất , cũng kiên quyết chịu uống thuốc. Cô vô cùng tốn công tốn sức, còn đồng ý để hôn vài cái mới miễn cưỡng ép uống thuốc .
Lúc lái xe tới bệnh viện, Giang Dịch Thâm nhờ cô giúp đỡ, nhất định để Hạ Minh Tuyên ở bệnh viện theo dõi thêm 1-2 ngày, khi nào bác sỹ thông báo thể xuất viện thì mới xuất viện.
Lâm Tố Tâm hiểu tâm tình của Giang Dịch Thâm nên đồng ý.