Phùng Tư Tư mở to hai mắt, : “Hạ Minh Tuyên nào?”
Lâm Tố Tâm : “Lẽ nào còn thứ hai tên Hạ Minh Tuyên ? Chính là ba nhà họ Hạ, tổng điều hành của Ngân Diệu…”
Ban đầu Lâm Tố Tâm cho rằng, Phùng Tư Tư nhất định sẽ đột nhiên hét lên, hoặc là hành vi gì đó kích động, nhưng ngờ, cô chỉ chớp chớp đôi mắt to, gật đầu : “À, thì là …”
Lâm Tố Tâm bất ngờ, ngờ Phùng Tư Tư vô cùng bình tĩnh, xem hẹn hò với ba Hạ cũng là chuyện gì quá kỳ quái, lẽ nào thật sự suy nghĩ nhiều ? Hay là, Phùng Tư Tư hiểu lầm?
Chắc ! Dù cũng trắng như mà!
mà, thế cũng .
Lâm Tố Tâm gật đầu, : “ , chính là . Chuyện cũng định giấu , nhưng tình hình lúc đó tương đối đặc thù. Cậu còn nhớ gì ? Trước khi qua đời từng nhờ vả một bạn ở Ngân Diệu hỗ trợ chăm sóc , thật là gia chủ nhà họ Hạ, cha của Hạ Minh Tuyên. Vì thế nên chúng mới quen ”.
Phùng Tư Tư vẫn chớp mắt, nhưng ánh mắt mê man.
Lâm Tố Tâm thấy cô gì đó đúng, hỏi: “Này, Tư Tư, ?”
Phùng Tư Tư gật đầu, đột nhiên lên, đưa tay , sờ lên trán Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm càng hoảng sợ, thụt lui : “Cậu gì thế?”
Mê Truyện Dịch
Phùng Tư Tư nghi ngờ : “Không sốt? Sao sảng thế nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2901-cau-chuyen-nay-bia-hoi-thai-qua-roi-do.html.]
Lâm Tố Tâm dở dở kéo tay cô , nghiêm túc : “Tư Tư, đang chuyện với nghiêm túc!”
Phùng Tư Tư cả giận : “Nghiêm túc cái gì? Cậu đang đùa giỡn với thì ! Cậu ba Hạ là ai? Cậu căn bản gia thế của dữ dội ? Trong mắt , thật Mộ Hàn Khanh giống với chúng , đều nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa nhà họ Hạ chỉ tiền mà còn quyền lực! Sao tìm ?”
Lâm Tố Tâm: “Mình cũng vì lắm…”
Phùng Tư Tư liếc cô một cái tiếp: “Cũng là ấm trong mười gia tộc lớn nhất, nhưng nếu sáu Ân hẹn hò với thì còn tin một chút, công tử đào hoa thấy mỹ nữ thì khỏi xiêu lòng, thể hiểu. mà ba Hạ… thể? Anh chính là thiếu gia khả năng thừa kế gia nghiệp nhất của nhà họ Hạ, từ đến nay mắt cao hơn đầu, thể xem trọng hả?”
Lâm Tố Tâm cô đến buồn bực, ngượng ngùng : “Cái gì? Mình thật sự kém như ? Sao xứng với Hạ Minh Tuyên!”.
Hơn nữa, Hạ Minh Tuyên nào mắt cao hơn đầu, ngay cả phụ nữ như Tiêu Ni mà cũng thể trúng đó thôi! Mẹ nó chứ, đúng là kén ăn, nghĩ tới là phiền lòng…
Phùng Tư Tư lo lắng : “Tố Tâm, rốt cuộc ? Lẽ nào thật sự ốm đến mức đầu óc hồ đồ ? Hay là thật sự bí mật gì đó khó , tiện cho ? Nếu thật sự thì thôi, bịa một câu chuyện thái quá như để gạt ?”
Lâm Tố Tâm khó chịu thôi, : “Mình thật sự gạt !”
Thấy Lâm Tố Tâm định , cô đột nhiên đập bàn một cái, ngắt lời cô : “Cậu khoan , hết !”
Phùng Tư Tư chỉ đành ngậm miệng.
Lâm Tố Tâm vội vàng chọn những điểm quan trọng trong câu chuyện của và Hạ Minh Tuyên để với cô . Tốc độ của cô tuy cực nhanh, nhưng logic rõ ràng, tiền căn hậu quả vô cùng rõ rệt.
Ban đầu Phùng Tư Tư tỏ vẻ “xem bịa thế nào”, nhưng khi xong, ánh mắt cô càng trừng càng lớn, vẻ mặt khiếp sợ suýt rớt cả cằm.