Phùng Tư Tư giậm chân: “Ơ kìa, Tố Tâm, thể như ?”
Lâm Tố Tâm : “Sao thể? chỉ đồng ý đăng ký với , chứ cũng đăng ký”
“Tố Tâm ~”. Phùng Tư Tư bắt lấy cánh tay Lâm Tố Tâm, lắc lắc lắc: “Cậu đăng ký với , hát, ngoại hình xinh như , ngôi ca nhạc thì thật sự lãng phí lắm”
“ thích giới nghệ sĩ!”
“ kiếm tiền ?”. Phùng Tư Tư : “Chỉ cần thể mắt là thể kiếm nhiều tiền!”
Lâm Tố Tâm : “Nếu mắt thì ? , trong một trăm thực tập sinh thì chỉ thể mắt hơn mười , như thế là xác suất cao lắm . Hơn nữa, nhiều đăng ký như thế, thể thi đậu cũng mà?”
Phùng Tư Tư phản đối: “Thử một chút cũng , hơn nữa cảm thấy nhất định thể thi đậu”
Lâm Tố Tâm lắc đầu: “Hay là thôi !”
Phùng Tư Tư rầu rĩ bĩu môi, thèm nữa, buồn bực nhích sang bên cạnh chơi điện thoại di động.
Lâm Tố Tâm thế nào để xoa dịu cô , thấy cô để ý đến , cô cũng chỉ đành lấy điện thoại di động , chuẩn lướt app đồ ăn, xem xem lát nữa đến chỗ nào ăn.
Ai ngờ, cô lấy điện thoại là Phùng Tư Tư lập tức ngẩng đầu lên, đó con mắt bỗng trừng hết cỡ, giật kêu lên: “Tố Tâm, đổi điện thoại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-311-kim-chu-moi.html.]
Lâm Tố Tâm sửng sốt, vô thức cúi đầu một cái mới phát hiện cầm nhầm điện thoại, cô lấy cái điện thoại mới khảm đầy kim cương mà Hạ Minh Tuyên đưa cho cô, cô rụt tay một cái, định cất nó .
Phùng Tư Tư sáp tới, quan sát kỹ càng tác phẩm nghệ thuật tinh xảo trong tay cô, cảm thán: “Oa, đây là dòng điện thoại xa xỉ phẩm mới mắt trong quý của trang sức Vĩnh Hân , lúc ngang qua cửa hàng hàng đầu của Vĩnh Hân, còn giá một tí, hình như hơn hai trăm nghìn. Cậu thế mà đổi cái điện thoại ?”
Nói xong, cô nghi ngờ liếc mắt Lâm Tố Tâm, : “Ấy? Không đúng, nào nhiều tiền như thế? Chắc thật sự ông chú nào đó bao nuôi chứ?”
Giọng của Phùng Tư Tư mặc dù tính là to, nhưng cũng cố gắng hạ giọng, cái từ mẫn cảm “bao nuôi” thốt lên, lập tức dẫn đến sự chú ý của những xếp hàng xung quanh, nhiều tò mò về phía bên .
Lâm Tố Tâm cuống quýt giấu điện thoại trong tay áo, dựng thẳng ngón tay lên, dấu “suỵt”: “Cậu nhỏ tiếng một chút!”. Chỗ nhiều như thế, cô còn to như , hiểu lầm còn , lỡ như kẻ trộm để mắt tới thì thể gặp phiền toái.
Phùng Tư Tư thấy thì thấp giọng : “Rốt cuộc thế? Điện thoại do tự mua? Hay là đàn ông đưa ngày hôm qua?”
Lâm Tố Tâm đang giải thích thế nào thì chợt thấy một giọng quen thuộc vang lên từ đằng : “Ấy, còn là ai nữa chứ, đây mà bao nuôi với chả bao nuôi cái gì, thì là quen”
Lâm Tố Tâm và Phùng Tư Tư đều ngẩn , đầu , nhất thời đều xụ mặt xuống.
Đó chính là Hạ Lệ Sa mặc trang phục mùa hè kiểu mới của LV đang bước từ d đám đông lưng, thấy cô trang điểm nhẹ nhàng tinh tế và một chiếc váy thanh lịch, rõ ràng cô chải chuốt cẩn thận, trông cũng giống như là tới đăng ký thực tập sinh.
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm và Phùng Tư Tư liếc , cau mày : “Sao ở đây?”
Hà Lệ Sa : “ còn hỏi là ở đây đấy? Làm , khi đuổi học, tìm nơi thu nhận, nghĩ đến chuyện thi thực tập sinh ? Không hai thể vượt qua kỳ thi ?”