Ba mới tranh chấp một phen khiến ít chú ý. Đặc biệt là Hà Lệ Sa cứ hở mồm là Lâm Tố Tâm “dụ dỗ chồng sắp cưới của khác”, “ bao nuôi” gì gì đó, càng hấp dẫn ít ánh mắt khác thường.
Bây giờ thấy họ cãi xong, còn ồn ào nữa, những xem trở xếp hàng, nhưng ánh mắt của họ vẫn ngừng liếc sang đây, còn nhịn bàn tán khe khẽ nữa.
“Trông dáng vẻ thanh thuần thế , ngờ là như thế. Không Băng Toản cũng yêu cầu cao về nhân phẩm của nghệ sĩ ? Cái loại cũng thể đăng ký ?”
“Đây là giai đoạn tuyển chọn, ai rốt cuộc cô là ai?”
“Cũng đúng, hơn nữa, chỗ nào cũng quy tắc ngầm, nếu kim chủ của cô thật sự bản lĩnh, đừng là cho cô Băng Toản, cho dù trực tiếp bỏ tiền cho cô đóng phim thì cũng kỳ lạ”
“Cô còn đây xếp hàng đăng ký?”
“Chứng tỏ kim chủ của cô lắm. Nói cũng , các cô chú ý sai trọng điểm ?”
“Cái gì?”
“Cô gái đó, hình như cô xếp hàng mà thẳng tới, quan hệ ?”
“Cô chắc chắn tiền, cô thấy quần áo cô mặc ?”
Những xung quanh xì xào bàn tán, hiển nhiên hứng thú với Hà Lệ Sa hơn. Dù , bất kể Lâm Tố Tâm dùng quy tắc ngầm là thế nào, chẳng vẫn đây xếp hàng ? Vừa là chống lưng . Hà Lệ Sa thì khác, cũng là gia cảnh , còn thể thẳng chỗ đăng ký, chẳng lẽ là quyết định nội bộ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-321-ngoai-hinh-dep-la-mot-loi-the.html.]
Lâm Tố Tâm cũng nghi vấn .
Phùng Tư Tư nhíu mày, : “Hình như trong nhà Hà Lệ Sa quan hệ gì với Băng Toản?”. Cô suy nghĩ một lát, vẫn ấn tượng gì, đầu Lâm Tố Tâm, giậm chân : “Trời ơi Tố Tâm, xem , nếu đăng ký thì Hà Lệ Sa còn tưởng sợ cô đấy! với , ngày hôm nay thấy chúng đến đây đăng ký, về chẳng sẽ bịa về như thế nào ở trường nữa, chỉ đăng ký, còn thi đậu, mạnh mẽ vả mặt mới đúng!”
Lâm Tố Tâm trầm ngâm một lúc : “Để suy nghĩ thêm một chút”
Phùng Tư Tư thấy thái độ của cô thả lỏng, vội vàng : “Cậu còn suy nghĩ cái gì nữa? với , thực tập sinh của Băng Toản thu nhập cao, phí sinh hoạt cơ bản mỗi tháng là mười nghìn tệ, trong lúc thực tập sinh, nếu cơ hội diễn xuất thì cũng thể lấy 30% tiền lời, rằng thực tập sinh của những công ty khác chỉ thể lấy 10% thôi!”
“Phải ?”. Lâm Tố Tâm thế thì chút động lòng.
Mê Truyện Dịch
Tuy đời điều cô kiêng kị nhất là liên tưởng âm nhạc và tiền bạc với , nhưng khi ở học viện Ngân Diệu mấy ngày nay, cô mới chính thức hiểu giá trị của đồng tiền. Cô còn nợ Hạ Minh Tuyên một tiền trang lớn, nếu mỗi tháng thể thu nhập định mười nghìn, thì ít nhất thể thanh toán phí sinh hoạt, đối với học sinh nghèo học bổng như cô mà , nó vẫn quan trọng.
Hai xếp hàng ít thời gian, hơn nữa giữa chừng Hà Lệ Sa loạn, càng cảm thấy thời gian trôi qua cực nhanh. Đến hơn mười một giờ trưa, hai rốt cuộc cũng đến đầu hàng.
Một nhân viên trẻ tuổi cầm loa lớn tiếng : “Để nâng cao hiệu quả xét duyệt, xin chuẩn thẻ căn cước, phiếu đăng ký và các giấy tờ liên quan khác, học sinh thẻ căn cước thì thể thẳng về luôn, sang năm đăng ký”.
Lời , trong hàng ngũ nhốn nháo một phen, mấy nữ sinh nhỏ tới với vẻ mặt ngây thơ, bao vây nhân viên công tác, bắt đầu nũng tỏ đáng yêu: “Anh trai, giúp em một tay , năm nay chúng em mười bốn tuổi , sang năm là thể thẻ căn cước. Anh xem chúng em xếp hàng lâu như thế, cho chúng em nha ~”
“ đó, trai nhất ~”
“Làm ơn mà ~”