Phùng Tư Tư tắt điện thoại, cảm thấy yên tâm ít.
Nghe giọng điệu của Giang Dịch Thâm, ba Hạ vẫn lo lắng cho Lâm Tố Tâm, cũng dấu hiệu vứt bỏ cô, thì .... nhỉ?
mà, chuyện giống như cô tưởng tượng.
Sáng sớm hôm , gõ cửa ký túc xá của họ.
Phùng Tư Tư còn tưởng rằng ba Hạ mới sáng sớm đến đón , trộm Lâm Tố Tâm còn đang đánh răng trong phòng tắm, nhanh như chớp chạy mở cửa.
Ai ngờ , ngoài cửa căn bản ba Hạ nào, mà là Giang Dịch Thâm đeo kính râm, đằng còn kéo hai vali to, còn thùng carton đựng gì, một đống lớn.
Sắc mặt Phùng Tư Tư đổi: “Giang học trưởng, đến....”
Giang Dịch Thâm : “Cậu ba bảo đem đồ của cô Lâm qua đây.”
“A? mà.....”
Phùng Tư Tư trợn mắt, ba Hạ nên qua đây đón Lâm Tố Tâm về nhà ? Sao những đến, còn dọn đồ của Lâm Tố Tâm đến đây?
Hơn nữa tư thế , đồ đạc ít, dọn bộ đồ đạc của Lâm Tố Tâm từ biệt thự chứ? Đây là tình tiết đuổi cô khỏi nhà ?
Mê Truyện Dịch
Giang Dịch Thâm mặt đổi sắc, tiếp tục : “Xin hỏi cô Lâm dậy ? Những thứ vẫn mong đích cô dọn thì hơn.”
Khóe miệng Phùng Tư Tư giật giật, nhất thời nên phản ứng thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3592-muon-bi-duoi-ra-khoi-nha.html.]
“Mấy thứ quá nặng , phiền Giang học trưởng giúp dọn .” Lúc Phùng Tư Tư đang rối rắm, phía truyền đến giọng Lâm Tố Tâm.
Phùng Tư Tư đột nhiên đầu, phát hiện Lâm Tố Tâm còn mặc đồ ngủ từ lúc nào phía cô , biểu cảm mặt cô xem như vẫn bình tĩnh, chỉ là sắc mặt trắng bệch, còn lộ sự bất an trong lòng.
Giang Dịch Thâm gật đầu, đích đem tất cả vali phòng Lâm Tố Tâm.
Làm xong : “Còn cần kiểm tra một chút ?”
Lâm Tố Tâm lắc đầu: “Không cần , cảm ơn học trưởng.”
Giang Dịch Thâm vẫn , xoay : “Cô Lâm, ba còn bảo chuyển lời cho cô.”
Lâm Tố Tâm sững sờ: “Cái gì?”
Giang Dịch Thâm : “Cậu ba , để cô chơi với bạn mấy ngày, chuyện gì đợi về . À, đúng , còn bảo thẻ quyền hạn mới cho cô. Ngoài , ba cảm thấy điều kiện ký túc xá , còn bảo đặt một ít đồ gia dụng, tối sẽ sắp xếp đến cửa, giúp việc trong nhà một giờ đến bốn giờ chiều mỗi ngày sẽ đến việc nhà, hai yêu cầu gì thể để chữ bàn.”
Lâm Tố Tâm ngẩn ngơ “ừ”, nhận lấy thẻ quyền hạn mới Giang Dịch Thâm đưa, cảm giác theo kịp.
Ban nãy lúc thấy vali, cô cũng cảm thấy Hạ Minh Tuyên chia tay với cô, còn kịp bi thương, thì phát hiện hình như chuyện .
Cho đến khi Giang Dịch Thâm hết, cô mới nhớ một câu: “Cảm ơn , Giang học trưởng, thật phiền quá.”
Giang Dịch Thâm nhanh chóng lắc đầu: “Không phiền, chuyện gì cứ .”
Nực , trải qua thời gian một năm , coi như cũng , hồn ba nhà Lâm Tố Tâm câu mất , nào dám chê phiền?