Trong phòng khách biệt thự nhà họ Hạ, ba đàn ông đang cạnh ghế salon.
Một đàn ông trung niên trong đó ngẩng đầu cửa phòng khách, lông mày nhíu chặt , do dự trong chốc lát mới : “Hiệu trưởng Thẩm, ông xem xem rốt cuộc xảy chuyện gì? Không tìm Lâm Tố Tâm bàn về vấn đề học tịch* , chúng đưa đến chỗ của tổng điều hành thế?”
(*) Học tịch: Sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh tại một trường nào đó.
Thẩm Tuấn Hoa là một lão già chừng năm mươi tuổi, ông chính là một trong những hiệu phó của học viện Ngân Diệu.
mà, khác với ngôi sáng trong lĩnh vực học thuật nhà họ Hạ săn đón với mức lương cao ngất như Trần Dư Mặc, ông vốn là phó chủ tịch của một công ty lớn trướng Hạ thị, đó điều đến học viện Ngân Diệu, đảm nhiệm chức vụ hiệu phó.
Ngài hiệu phó xuất là quản lý cấp cao của một xí nghiệp chủ yếu phụ trách quản lý công việc hành chính trong trường, những bộ phận hành chính như phòng giáo vụ và phòng hậu cần đều trong phạm vi quản lý của ông .
Thẩm Tuấn Hoa trầm ngâm trong chốc lát, đó liếc mắt đàn ông trung niên với ánh mắt thâm trầm, : “Chẳng là chuyện của phòng giáo vụ mấy đó ? Bỏ qua cuộc họp với hiệu trưởng, thẳng thừng quyết định đuổi học học sinh, chuyện như thế cũng , phân biệt nặng nhẹ ? Để bây giờ tổng điều hành cũng , lo lắng thì cũng muộn !”
Người đàn ông trung niên kêu lên: “Hiệu trưởng Thẩm, chuyện đều do trưởng phòng Lưu đấy chứ, cũng dám xen . Tuy chuyện , nhưng ông cũng , trưởng phòng Lưu chỗ dựa là nhà họ Đỗ, là cấp của ông , cũng chẳng còn cách nào”.
Thẩm Tuấn Hoa : “Trưởng phòng Vu, ông giải thích với cũng vô dụng. Lần tổng điều hành thật sự nổi giận . hiệu phó của học viện Ngân Diệu bảy tám năm, bất kể tổng điều hành nào của nhà họ Hạ đều vô cùng tôn trọng những hiệu trưởng chúng , đây là đầu tiên gặp tình huống chúng bỏ mặc như đấy”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-391-nhung-vi-khach-bat-ngo.html.]
Trưởng phòng Vu cúi thấp đầu với vẻ mặt lo lắng, trong lòng cũng khỏi oán thầm.
Cái tên hiệu trưởng Thẩm đúng là một con cáo già, bây giờ đều đẩy hết trách nhiệm lên đầu phòng giáo vụ.
Thật , ông hẳn quyết định thôi học thể hiệu lực thời điểm đó, cho dù trực tiếp tham gia, nhưng nếu ông ngầm đồng ý thì nguyên trưởng phòng phòng giáo vụ sẽ to gan như , cũng năng lực mạnh mẽ để hành động chê như .
Bây giờ thì , tổng điều hành chuyện và giận dữ, ông đưa hàng nhái , cách chức một trưởng phòng và bộ nhân viên của phòng giáo vụ và phòng hậu cần tham gia chuyện , tẩy trắng cho , chạy đôn chạy đáo tới đưa thẻ học sinh cho Lâm Tố Tâm.
Kết quả thì ? Chẳng cũng bỏ mặc ở đây ?
mà, chuyện đều do của phòng hậu cần cẩn thận, để cho con mọt sách là Trần Dư Mặc chứ? Còn đồng đạo của ông là tổng điều hành , chuyện xử lý quá kém!
Nghĩ đến đây, trưởng phòng Vu hậm hực trừng mắt trưởng phòng Lý của phòng hậu cần đang bên cạnh.
Trưởng phòng Lý cam lòng trừng mắt : “Trừng gì? Nếu thông báo đuổi học của phòng giáo vụ các ông, cho dù phòng hậu cần chúng gan to bằng trời cũng dám đuổi học sinh chính thức của trường ngoài. Dù cũng đến chỗ tổng điều hành , cũng lời , thấy thông báo đuổi học nên mới đuổi ”
Trưởng phòng Vu xong thì tức giận đến mức suýt nữa nhảy dựng lên: “Trưởng phòng Lý, ông ý gì? Lúc đó rõ ràng phòng hậu cần các ông là tích cực nhất, lấy lòng cô Đỗ, bây giờ thì đổ hết trách nhiệm lên đầu phòng giáo vụ chúng ?”