Hạ Minh Tuyên hiển nhiên , tiểu bạch thỏ nhà đang lén , nha đầu ngày thường đều hung, thích đối nghịch với , ánh mắt cẩn thận hiếm thấy. Hàng mi dài cong vút như cây quạt, mỗi chớp, đều như nhẹ nhàng cào ở trong lòng , trái tim ngứa.
Hạ Minh Tuyên ấn lên sô pha, trực tiếp hôn xuống, nhưng do dự một chút, nghĩ đến dáng vẻ Kỳ Vân Triệt đè Lâm Tố Tâm , dâng lên ngọn lửa giận, nghĩ đến bản bên ngoài còn phiền lòng vì cô lúc việc, tiểu nha đầu còn nhàn hạ thoải mái nướng bánh quy, càng thêm buồn bực.
Anh hừ lạnh một tiếng, hất cánh tay cô .
Lâm Tố Tâm sớm chuẩn , túm chặt bỏ, nũng : “Ôi, yêu , đừng tức giận mà, gì lòng hẹp hòi như ! Lâu gặp, cũng nhớ em, hôn một cái !”
Lâm Tố Tâm bản buồn nôn vô cùng liều mạng diễn xuất ghê tởm hơn, nhưng chuyện tới hiện giờ, buồn nôn cũng kiên trì! Cô ngừng cố gắng, thò gần hôn lên đôi môi mỏng hình dạng duyên dáng .
Đôi môi xinh ấm áp mím chặt, Lâm Tố Tâm đang cọ tới cọ lui môi , Hạ Minh Tuyên chỉ lạnh lùng ngậm miệng, nhúc nhích.
Cọ vài cái xong, Lâm Tố Tâm khó khăn. Ngày thường chỉ cần cô đụng tới môi Hạ Minh Tuyên, đàn ông sẽ tự phát tự động đảo khách thành chủ, hung hăng hôn hiện tại lãnh đạm như , từ chối hợp tác, thế thì bước tiếp theo bây giờ?
Lâm Tố Tâm chớp chớp đôi mắt xinh , bắt đầu tự hỏi, ngày thường đàn ông thế nào nhỉ? Cọ , đó l.i.ế.m liếm, đó còn cắn mấy cái? Vói đầu lưỡi ?
Ôi, ngày thường lúc hôn hồn nhiên quên , hiện tại cẩn thận tưởng tượng, độ hổ cực cao…… Hơn nữa hình như là một việc cần kỹ thuật!
Hạ Minh Tuyên cảm nhạn thỏ con vẫn luôn theo trình tự cọ tới cọ dừng động tác, rũ mắt, dùng khóe mắt quét cô một cái.
Mê Truyện Dịch
Vừa , càng giận sôi máu!
Xem dáng vẻ đôi mắt to nhanh như chớp xoay chuyển, đáng yêu thì đáng yêu, nhưng cô hôn môi còn thất thần! Vì hiện tại thất thần? Cũng là nhớ đến cái thằng Kỳ Vân Triệt đấy chứ? Vừa thứ mắt còn , từng hôn Lâm Tố Tâm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3911-nem-toi-cong-thoat-nuoc-di.html.]
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Minh Tuyên tối sầm , đẩy Lâm Tố Tâm , còn hất cánh tay cô quấn xuống .
Lâm Tố Tâm đang định cân nhắc dùng tất cả mười tám ban võ nghệ, kết quả vô tình đẩy , khỏi kinh ngạc mở to hai mắt .
Hạ Minh Tuyên lạnh lùng ngó cô, : “Không muoond hôn thì đừng hôn! Miễn cưỡng !”
Lâm Tố Tâm ngẩn , cô miễn cưỡng chỗ nào? Đây là ý ghét bỏ kỹ năng cô hôn ?
Cô mau chóng nhào tới, : “Không miễn cưỡng miễn cưỡng, em đủ kinh nghiệm , để em thử một , em bảo đảm lòng!”
Hạ Minh Tuyên cao lãnh nhướng cằm, : “Không cần!”
Thanh âm băng lạnh, Lâm Tố Tâm uể oải đến độ . Chuyện gì đây chứ! Nhào trong n.g.ự.c còn từ chối, đuổi theo hiến hôn, còn ghét bỏ kỹ thuật , hức hức hức, cuộc sống khó quá!
Vào lúc Lâm Tố Tâm rối rắm, bỗng nhiên, Hạ Minh Tuyên đầu, dừng tầm mắt ở một góc bàn , : “Cái ……”
Lâm Tố Tâm ngẩng đầu, qua theo tầm mắt , cả cứng đờ phát hiện, hộp trang sức Kỳ Vân Triệt đưa cô còn an đặt ở bàn , cô hao hết tế bào não, còn là đầu sỏ gây tội khiến cô khác hãm hại, thế mà đến bây giờ còn mất, cuối cùng vẫn thể trả cho Kỳ Vân Triệt!
Cô duỗi tay lấy cái hộp, đồng thời giả ngây giả dại : “A! Từ chỗ nào đến ? Sao đột nhiên một cái hộp nát đặt ở chỗ , em ném nó!”
Tay cô chỉ đụng tới hộp trang sức, Hạ Minh Tuyên bỗng nhiên tay, đè nắp hộp.
“Chờ một chút! Không ném!”