Hạ Minh Tuyên nghịch tóc cô giải thích: “Giải trí Băng Toản mấy năm nay hoạt động , về cơ bản là thua lỗ. Phần phía đều là tình hình kinh doanh năm năm gần đây.”
Lâm Tố Tâm lướt , phát hiện bên dày đặc các con , đầu cô lập tức to lên.
Hạ Minh Tuyên mỉm bộ dáng nhăn mũi đáng yêu của cô, : “Không hiểu thì đừng xem, em chỉ cần hầu hết các công ty trực thuộc Giải trí Băng Toản đều thua lỗ, bao gồm cả đài truyền hình Băng Toản, rạp chiếu phim, công ty thu âm,… tương đối quen thuộc với những bình thường. Đây từng là những ngành mang lợi nhuận cao nhất cho Băng Toản trong hai thập kỷ qua, nhưng giờ tất cả đều trở thành ngành thua lỗ.”
Lâm Tố Tâm ngạc nhiên : “Tại như ? Sao em cảm thấy ngành giải trí bây giờ càng ngày càng kiếm nhiều hơn nhỉ? Trước đây, xem một bộ phim thì ti vi gì đó, nhưng bây giờ tàu điện ngầm cũng thể lấy điện thoại xem.”
Hạ Minh Tuyên : “Cảm giác của em là đúng, ngành giải trí đương nhiên tiền để kiếm, nhưng ngành giải trí truyền thống mà Băng Toản tham gia sâu, quả thực mấy khởi sắc. Quan trọng là triết lý kinh doanh của Từ Án Băng vấn đề, cũng rảnh để xử lý công việc hàng ngày của công ty nhỏ như . Trong trường hợp tìm chủ tịch thích hợp mới thì trực tiếp bán tài sản là cách thuận tiện hơn.”
Thực , xét về quan hệ hợp tác lâu dài giữa hai nhà họ Hạ và nhà họ Từ, ít nhiều cũng chút giao tình, Hạ Minh Tuyên cũng từng ý giúp Từ Tiêu Ý thế cha phụ trách điều hành công ty, bán cổ phần trong tay chỉ là lựa chọn thứ hai của .
Tuy nhiên, nếu suy nghĩ của Từ Tiêu Ý đối với Lâm Tố Tâm, lựa chọn thứ hai trở thành lựa chọn thứ nhất. Quyết định thể liên quan gì đến Lâm Tố Tâm, cũng thể liên quan đến cô.
ba Hạ cũng ngốc đến mức sự thật.
Mê Truyện Dịch
Dù thế nào thì Lâm Tố Tâm cũng đoán bộ suy nghĩ của ba Hạ hai mặt. Cô xong, khóe miệng khỏi giật giật. Hóa , Giải trí Băng Toản là “loại công ty nhỏ”…… Đại gia chuyện thật khiến khác nên lời.
Hạ Minh Tuyên : “Nhà họ Từ cũng suy nghĩ gần giống , cho nên mới cuộc đàm phán bán 90% cổ phần Băng Toản . Thực , bọn tìm mua một thời gian, ít nhất là nửa năm. hầu hết chỉ hứng thú với một tài sản kiếm tiền của Băng Toản, mà Từ Án Băng đồng ý chia Băng Toản bán, vì mới trì hoãn đến bây giờ.”
Lâm Tố Tâm chớp mắt hỏi: “ lúc em ở công ty từng thấy tin đồn công ty sẽ bán ?”
Hạ Minh Tuyên : “Chuyện như chắc chắn sẽ cho bọn em khi xác định mục đích. Lần là do bên thu mua đồng ý với báo giá đề xuất của phía Băng Toản nhiều tiếp xúc và đàm phán sơ bộ. Nếu cuộc họp diễn thuận lợi, hợp đồng sẽ sớm ký kết, lúc đó mới truyền tin tức cho công ty, thể coi là một chút chuẩn tâm lý cho nhân viên.”
Lâm Tố Tâm bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì là như .”
Hạ Minh Tuyên “ừm” một tiếng, ngước cô.
Lâm Tố Tâm hốt hoảng đôi mắt đen sâu thẳm của cô, hiểu tại hai rõ ràng mới chuyện nghiêm túc như , đột nhiên ánh mắt của Hạ Minh Tuyên trở nên kỳ lạ, hình như cô gì đắc tội với mà?
Cô tránh ánh mắt của , tò mò liếc giá giao dịch trong tài liệu…… Thật là nhiều 0! Cô đếm xem……
Lâm Tố Tâm kịp đếm xong, Hạ Minh Tuyên khoanh tay ngực, hừ lạnh : “Chuyện của xong , em gì với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-402-em-khong-nen-khong-tin-anh.html.]
Lâm Tố Tâm ngẩng đầu: “Hả? Chuyện gì?”
Hạ Minh Tuyên từ cao xuống chú thỏ đang ngây ngốc : “Hừm, đừng tưởng , mấy hôm em gọi điện hỏi là cảm thấy lừa em đúng ? Có là định gọi để mắng ? Hử? Nếu thể giải thích rõ ràng, em định bỏ nhà ?”
Lâm Tố Tâm hồi hộp, đàn ông cần thông minh như ? Đều đoán hết ! Anh guốc trong bụng cô ?
Cô lập tức lộ vẻ mặt vô cùng trong sáng và vô tội, đôi mắt to xinh chớp chớp vài cái.
“Hả? Làm gì ? Sao nghĩ như hả yêu? Em ngoan thế , một chồng như , bỏ nhà chứ? Anh ?”
Hạ Minh Tuyên hừ một tiếng, đáp mà trực tiếp dậy bỏ .
Cho đến khi bóng lưng của khuất cánh cửa phòng tắm, Lâm Tố Tâm mới chậm hiểu chớp mắt, đàn ông giận thật ?
cũng giống, nếu giận thì hôm nay kiên nhẫn dỗ dành cô cả một buổi tối như , còn với cô chuyện Băng Toản. Nói như …… là kiêu ngạo ?
Hai giờ , Hạ Minh Tuyên tắm, xem công văn xong, cuối cùng xuống giường.
Lâm Tố Tâm vốn chờ xong ngủ mất, nhưng cảm thấy giường chìm xuống nên vẫn tỉnh .
Bình thường lúc ngủ Hạ Minh Tuyên thích ôm cô lòng, giãy cũng thoát , nhưng hôm nay lưng về phía cô, thậm chí còn hôn chúc ngủ ngon.
Lâm Tố Tâm đợi một lúc, thấy vẫn phản ứng gì, đành nhỏ giọng : “Anh yêu, ngủ ?”
Hơi thở của Hạ Minh Tuyên ngừng nửa nhịp, nhưng gì.
Lâm Tố Tâm ôm eo , cọ mặt lưng : “Đừng giận nữa mà, em sai , em nên tin , đại nhân đại lượng, đừng so đo với phụ nữ nhỏ bé như em mà?”
Hạ Minh Tuyên dừng một lúc mới : “…… Anh giận, ngủ .”
Lâm Tố Tâm ôm chặt buông và : “Anh chịu , còn là giận! Người thành ý bồi thường cho mà……”
Hạ Minh Tuyên nhẹ nhàng đẩy cô .
Anh đôi mắt to đầy kinh ngạc , thấp giọng : “Muốn bồi thường cho …… cũng , nhưng đợi ngày mai , đợi tham gia đàm phán mua Băng Toản xong, nhận thức của bồi thường cho một cách sâu sắc và diện.”