Chuyện liên quan đến sự an của , Lâm Tố Tâm sợ Hạ Minh Tuyên sẽ vì lo lắng cho cô mà đánh mất năng lực phán đoán, đạp trúng bẫy của kẻ địch.
Không qua bao lâu, trong lúc Lâm Tố Tâm đang phiền muộn trong lòng đến mức sắp chịu nổi thì bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn, theo tiếng nổ , bộ buồng nhỏ tàu đều rung lắc kịch liệt, đó bắt đầu ngừng đong đưa.
Rốt cuộc xảy chuyện gì?
Lâm Tố Tâm cuống quýt chạy cửa, mở cửa xem, nhưng cửa phòng khóa từ bên ngoài, cô chỉ thể dồn sức gõ cửa, : “Bên ngoài xảy chuyện gì ? Anh vệ sĩ ơi, phiền mở cửa cho ? chỉ xảy chuyện gì, là các với một tiếng cũng !”
mà, bất kể cô gõ thế nào thì bên ngoài cũng động tĩnh gì.
Ban đầu Lâm Tố Tâm cho rằng, thấy cô đập mạnh cửa, gần như thể là đang phá cửa như , cho dù vệ sĩ canh cửa mở cửa cho cô thì ít nhất cũng sẽ cho cô tình hình bên ngoài, để cô yên tâm chờ ở bên trong, nhưng mà, ngoài cửa yên tĩnh, yên tĩnh đến mức quái lạ, như thể bên ngoài chạy sạch hết .
Lâm Tố Tâm gõ cửa một lúc, chỉ thể từ bỏ, lên giường nữa.
mà cũng lâu , là một tiếng nổ lớn nữa vang lên.
Lần chỉ buồng nhỏ tàu rung lắc, hơn nữa tàu rõ ràng còn nghiêng hẳn về một bên, từ cái bình hoa, đèn bàn bất cứ thứ gì để tủ đầu giường thì đều trượt xuống đất theo chiều nghiêng của thuyền, vang lên âm thanh vỡ vụn thanh thúy.
Sắc mặt Lâm Tố Tâm trắng bệch, con thuyền sẽ chìm chứ?
Bên ngoài rốt cuộc xảy chuyện gì? Lẽ nào đ.â.m băng như tàu Titanic ? Hay là Hạ Minh Tuyên đánh với của Kỳ Vân Triệt, chìm thuyền?
Vốn dĩ cô suy nghĩ là nên ngoan ngoãn ở trong phòng, chờ Hạ Minh Tuyên đến cứu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4271-mau-roi-khoi-noi-nay.html.]
Mê Truyện Dịch
mà, mắt thấy ràu rung chuyển càng ngày càng dữ dội, tuy nước vẫn , nhưng cứ tiếp tục nghiêng thế thì xảy tai nạn chỉ là điều sớm muộn thôi, nếu cô trong phòng chờ c.h.ế.t thì lẽ sẽ c.h.ế.t đuối ở trong đây mất.
Lâm Tố Tâm do dự nữa, chạy tới cửa, xem xem thế nào mới thể mở khóa.
ổ khóa dễ dàng mở như , Kỳ Vân Triệt cố ý tìm một căn phòng như để canh chừng cô, đương nhiên thể nào một cái khóa cửa bình thường , Lâm Tố Tâm một lúc, nếu cạy là thể, chỉ thể lấy đồ đập lên.
Tuy nhiên, sức cô vô cùng hạn, cô dùng cái ghế đẩu đập nửa ngày, tay gần như sắp nứt nhưng cái cửa vẫn hề hấn gì.
Trong cả quá trình cô phá cửa, bên ngoài cũng động tĩnh gì.
Lâm Tố Tâm xem như hiểu , những vệ sĩ ở cửa lẽ chạy sạch ! Nếu thì…cô đập cửa với tiếng động lớn như thế, nếu bọn họ phản ứng gì thì lơ là nhiệm vụ quá!
Lâm Tố Tâm càng đập càng tuyệt vọng, sức lực cũng dần dần cạn kiệt.
Trong lúc cô thả cái ghế xuống để thở dốc, đồng thời suy nghĩ bước tiếp theo nên gì thì bỗng nhiên, cô thấy một giọng quen thuộc vang lên ở cửa: “Cô Lâm, lùi về , đừng ngay cửa, cách cửa càng xa càng !”
Giọng quen tai, nhất thời Lâm Tố Tâm kịp suy nghĩ đó rốt cuộc là ai, chỉ vô thức lùi về phía .
Ngay đó, ở cửa vang lên một loạt tiếng nổ “đùng đùng” của s.ú.n.g lục, cửa sắt kiên cố b.ắ.n thủng nhiều lỗ đạn, đó là một tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa đổ sập từ bên ngoài.
Lúc cửa phòng nện lên mặt đất thì tung lên ít bụi, Lâm Tố Tâm ho sặc sụa, vẫn ho xong thì cổ tay cô kéo .
“Cô Lâm, chúng mau rời khỏi nơi ”.