Lâm Tố Tâm : “Dù , em cũng quá tin lời …”
Ân Chính Lăng cũng giải thích thế nào, nhất thời nghẹn lời, một lát mới : “Thế em thể gì khác hơn là tùy chị , lỡ như bạn chị xảy chuyện gì thì đừng trách em nhắc nhở chị!”
Lâm Tố Tâm nhíu mày, như , cô cũng bán tin bán nghi.
Lỡ như Hạ Minh Tuyên thật sự tức giận, sẽ xảy chuyện gì thật cô cũng chắc lắm, hơn nữa, kế hoạch thực hiện nửa tháng, Hạ Minh Tuyên phản ứng gì, ít nhất cô cảm nhận gì cả, nếu tiếp tục thì cũng ý nghĩa lắm. Dừng kế hoạch bây giờ cũng , chỉ là…
Lâm Tố Tâm thở dài, : “Ài, thế xem em gì đây? Anh thì đề nghị em tìm một bạn trai mới, em còn cảm thấy lý, kết quả cũng tác dụng gì. Minh Tuyên thật sự định đến tìm em ? Em đây? Mỗi ngày cho một bức thư tình?”
Cậu sáu Ân phụt : “Có cần ngây thơ như thế ? Còn mỗi ngày một bức thư tình, lấy từ bộ phim Hàn Quốc nào thế?”
Lâm Tố Tâm liếc mắt, tức giận : “Ngây thơ thì ? Anh thì ngây thơ, nhưng ý kiến cùi bắp của cũng vô dụng đó thôi?”
Ân Chính Lăng phục : “Vô dụng thế nào? Không Tuyên tức giận ? Bây giờ chẳng qua chân khỏe thôi, nếu khỏe , em thấy ai thể ngăn cản ”.
Lâm Tố Tâm : “Thế lúc nào mới thể khỏe ? Đợi lành bệnh, hoa hiên vàng cũng khô héo! Nói chừng thấy mỹ nữ y tá bên cạnh hỏi han ân cần, dịu dàng chăm sóc , lòng đổi thì ?”
Ân Chính Lăng : “Cái hả, em thấy chị dâu cần lo, từ chị là thể thấy , thích loại hình dịu dàng chăm sóc”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4481-anh-con-co-the-giu-loi-hua-duoc-khong.html.]
Lâm Tố Tâm chớp mắt mấy cái, nhanh chóng nhận , nhất thời cả giận : “Anh ý gì? Em kiểu dịu dàng chăm sóc? Em đối xử với Minh Tuyên ? Em chỉ cho các thấy mà thôi! Quên , dù chuyện với cũng vô ích, em cúp đây!”
Mê Truyện Dịch
Ân Chính Lăng là Lâm Tố Tâm giẫm cái chân đau, thẹn quá hóa giận, thầm nghĩ , nếu chuyện mà để Tuyên là toi mất, cho nên nhanh chóng trấn an cô: “Chị dâu nhỏ, chờ , em nhớ một chuyện quan trọng!”
Lâm Tố Tâm dừng động tác tắt máy , hừ lạnh : “Mau thả!”
Lời mới đến khóe miệng, Ân Chính Lăng nhất thời nuốt ngược .
Mau thả? Mau thả cái gì?
Ân Chính Lăng cảm thấy lời của là một loại “khí” nào đó, dường như nên “thả”, nhưng mà, sợ Lâm Tố Tâm thẳng thừng cúp điện thoại, thể gì khác hơn là giả vờ như rõ cô cái gì.
“Đột nhiên em nhớ , ngày hôm qua khi Tuyên phát hỏa xong còn một câu, sắp tới sinh nhật chị , bảo em và Phùng Tư Tư hỏi thăm một chút, xem chị định sắp xếp thế nào. , sinh nhật chị rốt cuộc là ngày nào?”
Lâm Tố Tâm sững , gần đây bận rộn quá, hơn nữa luôn lo lắng đến chuyện của Hạ Minh Tuyên, cô quên mất sinh nhật của , bây giờ nhắc đến chuyện cô mới nhớ : “À…sinh nhật em là thứ bảy!”
Ân Chính Lăng giật : “Nhanh ?”. Anh suy nghĩ một lúc : “Nếu em nhớ lầm thì đây là sinh nhật mười tám tuổi của chị?”
Lâm Tố Tâm gật đầu : “Không sai”.