Lâm Tố Tâm thản nhiên: “Không chúng sắp chia tay ? Làm gì còn ngày ?”
Hạ Minh Tuyên nghẹn họng.
Chẳng lẽ là cô đùa thật?
Đương nhiên là Lâm Tố Tâm đùa, nên thừa dịp Hạ Minh Tuyên còn sững sờ dí sâu cái kéo xuống vị trí nhạy cảm.
Hạ Minh Tuyên hít một lạnh, thật ngờ cô nhóc dám thật.
“A… Em…”
Hạ Minh Tuyên kêu lên một tiếng sợ hãi.
Anh cắn răng : “Bảo bối, em thả … còn đến ?”
Lâm Tố Tâm hai mắt đẫm lệ mắt trừng mắt : “Vậy, đảm bảo về sẽ trốn tránh em nữa?”
“Anh đảm bảo, đảm bảo. Nếu trốn em sẽ c.h.ế.t tử tế.” Hiện giờ, bảo Hạ Minh Tuyên gì cũng sẽ đồng ý, huống chi, trong nội tâm của , cũng rời khỏi Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm che miệng : “Không bậy. Em quả phụ.”
Hạ Minh Tuyên cô bịt miệng lời nào. Anh bảo, hai còn kết hôn, quả phụ gì chứ. Cô suy nghĩ nhiều , cái gọi là góa chồng khi cưới…. mà, hiện giờ còn là lúc đùa, cũng nổi, chỉ thể dùng ánh mắt bảo Lâm Tố Tâm mau mở còng tay cho .
Lâm Tố Tâm nhận câu trả lời hài lòng, lúc mới mở tủ đầu giường tìm chìa khóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4562-chang-le-la-dua-that.html.]
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm ghé đó sờ tới sờ lui, Hạ Minh Tuyên lên tiếng thúc giục: “Mau lên!”
Lâm Tố Tâm lầu bầu: “Anh gấp cái gì.”
Còng tay mở , chỉ trong nháy mắt, Hạ Minh Tuyên đảo khách thành chủ, lập tức hạ gục con thỏ nhỏ kiêu ngạo dám hành hạ một lúc lâu như .
*
Buổi sáng hôm , mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Lâm Tố Tâm vẫn còn ngủ say.
Ánh mặt trời chói mặt xuyên qua khe rèm cửa chiếu tới mặt cô. Bị ánh nắng chiếu mặt, trong lòng cô chút thoải mái, vì thế, cô kéo cái chăn lên đầu, cố ý ngăn ánh nắng để ngủ tiếp.
Ngày hôm qua… cô khẳng định là thi đấu marathon mà, nếu tại cả đau nhức như , chỉ cử động nhẹ cũng thấy mệt, cô thật rời giường.
Lâm Tố Tâm mơ mơ màng màng, cọ cọ mặt vòm n.g.ự.c ấm áp của cái gối ôm, định ngủ tiếp.
Nào ngờ, cái gối ôm của cô giật , đó, cái chăn chùm đầu cô kéo xuống một chút.
Lâm Tố Tâm giật hoảng hốt, đó thấy giọng nhẹ nhàng bên tai cô: “Bảo bối, đừng chùm chăn lên đầu như , sẽ . Nếu em thấy sáng quá thì buông , kéo rem cho em.”
Lâm Tố Tâm mơ mơ hồ hồ ừ một tiếng, kỳ thực cũng cô gì.
mà, cô phát hiện , cái gối ôm ấm áp thoải mái cô vẫn ôm đột nhiên rời , hai tay cô chới với kéo cái gối ôm thì tay túm lấy, nhét trong chăn.
Cũng vì , trong chớp mắt , trong lòng cô trầm xuống, một cảm giác kinh hoàng hề dự đoán cứ thế xâm chiếm đầu óc cô.
Lâm Tố Tâm mở to mắt, xung quanh.