Hạ Minh Tuyên đè thấp giọng : “Không em ngoại tình ? Để kiểm tra một chút, ngày hôm qua em gì với đàn ông ? Em em là của ? Em dám để cho khác chạm em? Hửm?”
Người đàn ông gặm xong cổ chú thỏ, còn đùa giỡn cô: “Bảo bối, em là cô gái của , thể để đàn ông khác chạm em chứ? Hử? Anh tuổi em còn nhỏ hiểu chuyện, là dạy em , cho nên hiện tại sẽ dạy bảo em, để em , phản bội đàn ông của em, sẽ kết cục gì!”
Lâm Tố Tâm thế nào cũng tránh thoát , đành xin tha: “Anh yêu, em sai , em nên lời tức, chúng về phòng ? Chu Hiểu Đình hiện tại cũng ở nơi đấy, cô hổ lắm!”
Hạ Minh Tuyên : “Buổi sáng cô thấy , rời chung cư, đến trường.”
“A……” Lâm Tố Tâm sửng sốt, ngay đó phản ứng , Chu Hiểu Đình chắc chắn , hai bọn họ gặp mặt sẽ thiết một chút, cô bóng đèn, nên tự rời .
Hạ Minh Tuyên thấy cô phát ngốc, duỗi tay vỗ moogn cô, phát một tiếng “bốp” giòn vang.
“Chuyên tâm chút! Ở bên còn thất thần, là nghĩ đến đàn ông ngày hôm qua ?” Hạ Minh Tuyên âm trầm : “Em rõ ràng cho , còn chạm nơi nào?”
Lâm Tố Tâm dựa sô pha, đoạt lấy gối gấu bự của che ở phía , trợn mắt tức giận Hạ Minh Tuyên.
Hạ tam thiếu lạnh nhạt liếc cô , : “Sao? Còn phục? Anh cho em, nếu em còn dám thông đồng với đàn ông khác, đừng trách trực tiếp khóa em ở nhà, đến lúc đó thế nào thì thế nấy……”
Người đàn ông còn giả vờ!
Lâm Tố Tâm trừng mắt , lầm bầm: “Biến thái!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5042-em-muon-thang-than-voi-anh.html.]
Ngón trỏ thon dài của Hạ Minh Tuyên ấn ở môi cô, : “Em cái gì? Phiền em lặp nữa?”
Lâm Tố Tâm chớp chớp mắt, bỗng nhiên đổi biểu cảm, vẻ đáng thương, cúi đầu, từ hướng lên . Cặp mắt to xinh nhút nhát sợ sệt , rõ hơn phân nửa trá, nhưng Hạ Minh Tuyên vẫn cứ cảm thấy trái tim run rẩy.
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm cắn môi bán manh: “Chồng , sai . Anh thương ……”
Hạ Minh Tuyên hít sâu một , lên, cúi ôm Lâm Tố Tâm lên.
Lâm Tố Tâm ngoan ngoãn ôm cổ , để ôm về trong phòng ngủ của cô, đặt ở giường lớn.
Hạ Minh Tuyên kéo chăn cho cô, hôn hôn mặt cô, chuẩn rời , cô kéo góc áo từ lưng.
“Bảo bối, em ?” Hạ Minh Tuyên dừng bước, đầu về phía cô.
Lâm Tố Tâm nũng: “Anh ở với em .”
Hạ Minh Tuyên khẽ nhíu mày, trong lòng rối rắm.
Hạ Minh Tuyên nắm tay nhỏ của cô, nhét trở trong chăn, : “Bảo bối, ngoan, em ngủ ? Anh còn chút việc xử lý, chờ xong thì ở với em?”
Lâm Tố Tâm : “Được …… Công việc quan trọng hơn…… Em hiểu.”
Miệng cô tuy rõ hiểu lí lẽ, nhưng ánh mắt mang vẻ tủi , Hạ Minh Tuyên nhịn mềm lòng.