ba Hạ mò trúng yếu điểm của cô, dụ dỗ cô: “Bảo bối, em lặn ống thở ? Nhanh quần áo , dẫn em , thời gian nhiều lắm, sắp tối mất , thích hợp cho cái môn thể thao nguy hiểm …”
Lâm Tố Tâm sắc trời một chút, nghĩ đến lúc cô và Hạ Minh Tuyên biển, hai đang chiến tranh lạnh, cô chơi đùa gì cả, chỉ nghĩ khi trở thành phố Thiên Hải thì đàn ông đuổi cửa . Cô lặn với ống thở từ lâu …
Do dự trong chốc lát, Lâm Tố Tâm vẫn về phòng quần áo, nhưng mà, cô vẫn lấy một cái áo sơ mi trắng mỏng rộng rãi khoác bên ngoài.
Hạ Minh Tuyên thấy cô thì thất vọng, nhưng vẫn biểu hiện ngoài, mà vẻ ân cần : “Còn mặc áo sơ mi gì, em sợ nóng ?”
Lâm Tố Tâm kéo áo sơ mi che kín n.g.ự.c , cái áo tắm hai mảnh chọn quá, hảo nâng lên vòng n.g.ự.c nở nang của cô, còn tạo thành một cái rãnh sâu, hơn nữa còn là màu tím khá sáng, tổn lên làn da trắng nõn mê của cô.
Cô kéo tới kéo lui vẫn che hết , đầu thì phát hiện ánh mắt của đàn ông bên cạnh cứ chu du n.g.ự.c .
Lâm Tố Tâm trừng mắt một cái, dứt khoát cài luôn cúc áo ngực, : “Em sợ nóng, em chống nắng, nếu …trở về em sẽ biến thành cục than mất”.
Cậu ba Hạ căn bản hề cảm thấy lúng túng gì khi bắt gặp trộm cả, vô cùng tự nhiên ôm cô gái bé nhỏ bên cạnh, : “Em trắng quá , căn bản phơi đen , em thấy bây giờ em trắng hơn ?”
Ban đầu ba Hạ chỉ đen hơn Lâm Tố Tâm một chút thôi, nhưng ở trong cánh đàn ông thì là một làn da trắng nõn vô cùng , trong thời gian cứ phơi ngoài biển, mặc dù bôi kem chống nắng nhưng chỉ thể phòng ngừa cháy nắng thôi, màu da vẫn đen với tốc độ mà mắt thường cũng thể thấy , bây giờ ít nhất đen hơn Lâm Tố Tâm ba sắc độ , thành một làn da màu đồng nhạt rắn rỏi khiêu gợi.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5312-con-tho-khong-so-nong.html.]
Mà Lâm Tố Tâm thì phơi nắng đen, vẫn trắng nõn trơn bóng như một như sữa , khiến mỗi tối Hạ Minh Tuyên đều nhịn quắp lấy con thỏ gặm tới gặm lui.
Lâm Tố Tâm đảo mắt qua lồng n.g.ự.c trần khỏe khoắn của , màu da của bây giờ phác họa nên đường nét cơ bắp, khiến càng vẻ mạnh mẽ và tràn đầy áp bức hơn.
Hạ Minh Tuyên nhướn mày : “Bảo bối, ? Muốn sờ ? Em xem, keo kiệt chút nào , nào cũng thấy cặp mắt của em như cắn , thật sự quá bất công”.
Lâm Tố Tâm nghiêng đầu: “Ai , tự đa tình!”
Hạ Minh Tuyên chằm chằm lỗ tai phiếm hồng của cô, buồn lắc đầu, siết chặt cánh tay, : “Được bảo bối, chúng nên thôi”.
Lâm Tố Tâm theo bờ biển, còn tưởng rằng âm mưu gì, kết quả ngờ, ba Hạ thật sự giống như một huấn luyện viên lặn biển chuyên nghiệp , hướng dẫn cô đeo thiết như thế nào, thở như thế nào, thích ứng với áp lực nước như thế nào, dẫn cô chơi ở bãi biển đến trưa.
Lên bờ, Lâm Tố Tâm vô cùng hưng phấn, nhưng mà, trong lúc cô đang lôi kéo Hạ Minh Tuyên để mô tả về những gì thấy ở nước thì bỗng nhiên chân mềm nhũn một cái, mất thăng bằng, ngã lui .
Hạ Minh Tuyên cố tình vấp Lâm Tố Tâm, thuận thế đè lên con gái bé nhỏ.
Phía là hạt cát mềm mịn, Lâm Tố Tâm ngã xuống cũng thương ở cả, nhưng mà, ánh mặt trời tháng hong mặt cát nóng, khiến cô thấy khó chịu.