Người con trai ngạc nhiên đến nỗi nên lời, tuy rằng đối với fan mà , card kỷ niệm cũng lã một thứ quan trọng, nhưng quan trọng nhất nhất vẫn là đĩa nhạc, hơn nữa đây còn là cho đó!
Anh hồ nghi : “Cô... Cô tặng thật hả?”
Lâm Tố Tâm gật đầu.
“Đây... Đây...”
Chính cũng gì cho , bạn của thò đầu , tò mò chèn lời: “Ấy? Khi nãy chẳng cô ấn bản chữ ký ?”
Người con trai kéo bạn một phát: “Wei, đừng bậy nữa.” Anh ngại mà Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm hề cảm thấy mạo phạm, mà là , : “Ò, đúng , quên mất.”
Nói đoạn, cô từ trong túi lấy một cây mực nước, xoay đầu hỏi: “Anh tên gì?”
Người con trai giật : “? Trương Lỗi...”
Lâm Tố Tâm gật đầu, lật phía của album, nhanh chóng xuống: “Tặng bạn học Trương Lỗi: vô cùng cảm ơn sự ủng hộ và cổ vũ của bạn, vui vì trong tim bạn hình tượng của tuyệt vời như . Chúc bạn điều thuận lợi, càng ngày càng trai! – Sabrina.”
Lâm Tố Tâm xong, đưa album cho , : “Thế ?”
Người con trai ngây ngốc , sững sờ mà : “Có thể. mà... Không ... Ơ, ý là... Lẽ nào, cô chính là...”
Lâm Tố Tâm : “ , vui khi , hy vọng giúp giữ bí mật. Tạm biệt nha!”
Lâm Tố Tâm xong, cũng đợi trả lời liền vẫy vẫy tay với , xoay bước dài rời .
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5412-hom-nay-trung-so-doc-dac-roi.html.]
Chiếc Maserati của cô đậu bên đường, vài bước là đến , cô đầu , mở cửa xe . Phó Tử Căng đạp chân ga, chiếc xe rèm che lao vun vút, chỉ vài giây thôi thấy bóng dáng.
Hai con trai thừ , ngơ ngác .
Qua một lát , Trương Lỗi mới lớn tiếng lên, : “Ông trời ơi, hôm nay con trúng độc đắt ! Là Sabrina thật đó! Nhìn thấy ? Sabrina thật sự là một cô gái siêu xinh đó! Hơn nữa còn thiện! Cười lên dịu dàng bao! Cậu còn cô chắc chắn lớn lên ?”
Người bạn học tình nguyện mà : “Cũng... chắc là thật mà? Có lẽ chỉ là mạo danh Sabrina đến lừa thôi.”
Trương Lỗi lớn : “Cậu tự an ủi tiếp ! Mình thấy , lúc nãy chiếc xe rèm che đó in nhãn hiệu của giải trí Quang Hi đó, hơn nữa chữ ký của cô cũng y đúc cái thấy mạng, chắc chắn là cô ! Nhanh lên, chúng nhanh về thôi, chụp mấy tấm khoe lên mạng... A!”
Người bạn học chịu nổi gảy gảy lỗ tai: “Cậu cái quỷ gì ?’
Trương Lỗi một mặt lóc thảm thiết : “Lúc nãy chỉ lo , mà quên chụp ảnh , nếu đăng lên mạng thì tin tức lớn bao nhiêu chứ? Mình chắc chắn sẽ nổi tiếng trong hội fan đó! Sao nhắc chứ?”
“... Cút!”
Bởi vì gặp fan não tàn ngoài đời thật, tâm trạng của Lâm Tố Tâm hai ngày nay vẫn luôn .
Ngay cả Phùng Tư Tư cũng , khi hỏi thăm cô nhịn mà cô: “Trông ít thấy thế giới ngoài kìa! Đây mới là một fan, mới dám qua đó tặng đĩa nhạc, đợi khi lộ mặt, mỗi ngày cửa ít nhất cũng mấy trăm bao vây là loại cảm giác gì ? Đến lúc đó xem dám trêu chọc fan như thế nữa ?”
Lâm Tố Tâm : “Mình , dạo phố vây trong siêu thị, chạy nhà vệ sinh trốn cả buổi chiều, lúc trợ lí cứu cả vẫn còn vương mùi phân, ám ảnh tâm lý . cũng đừng trù ẻo chứ... Thái độ gì đây hả?”
Phùng Tư Tư vồ tới, gào thét: “Không nhắc! Đã là nhắc!”
Hai thành một đoàn.
Cũng lúc , đột nhiên gõ cửa văn phòng của Lâm Tố Tâm.
Từ Tiêu Ý ngoài cửa, lạnh nhạt quét mắt họ.