Nếu thì trái ý nguyện của cô, coi cô là công cụ sinh con chứ? Làm chỉ mới hợp một câu mà ngoài chơi đến tận đêm khuya, còn tìm những phụ nữ khác đến ở cùng?
Lúc dù bọn họ cãi , Hạ Minh Tuyên dù tức giận cũng sẽ tìm những phụ nữ khác mà?
là… cũng thích cô đến nhỉ?
Lâm Tố Tâm càng nghĩ càng thấy nản, ngay cả cũng , chỉ chôn trong chăn, hi vọng như thế thể cách ly với thế giới bên ngoài.
Một tiếng “lạch cạch” nhỏ vang lên, Hạ Minh Tuyên đẩy cửa phòng ngủ .
Lâm Tố Tâm lập tức trở nên khẩn trương, nãy cô mới phiền muộn nên đẩy bàn trang điểm cửa phòng, ba Hạ thể nào thẳng .
Thật , trong lòng cô cực kỳ đắn đo, đối mặt với Hạ Minh Tuyên thế nào, sợ thật sự trong gặp . Vậy nên, chính cô cũng , cô hy vọng Hạ Minh Tuyên sẽ gì.
Bây giờ, Hạ Minh Tuyên ngăn ngoài cửa , sẽ thế nào đây?
Lâm Tố Tâm hướng mắt sang, chăm chú ánh đèn len qua khe cửa.
Hạ Minh Tuyên dừng ở cửa một hồi lâu, trong lòng Lâm Tố Tâm cũng hồi hộp theo, nửa phút, đàn ông cuối cùng cũng lùi một bước, nhẹ nhàng đóng cửa .
Lâm Tố Tâm thấy tiếng bước chân dần xa của thì dám tin, tim như đ.â.m một nhát, đau đến nỗi thể thở nổi.
Người đàn ông … Quả nhiên… Không đủ kiên nhẫn để dỗ cô…
Có lẽ, ngay buổi sáng ngày mai, sẽ chuyển khỏi khu tập thể nho nhỏ , cũng vứt luôn con gái lời sang một bên?
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5571-con-nguoi-deu-se-thay-doi.html.]
Ánh đèn trong phòng khách cũng tối , trong căn nhà chỉ một phòng ngủ, một phòng đàn của Lâm Tố Tâm và phòng sách của Hạ Minh Tuyên, cũng phòng dành cho khách, cho nên nếu Hạ Minh Tuyên thì cũng là chỗ ngủ luôn.
Chẳng lẽ, luôn ?
Lâm Tố Tâm càng nghĩ càng phiền lòng, thấy rối bời đến tình trạng như bây giờ? Khi trùng sinh, cô quyết định, cũng tiếp tục mệt mỏi vì tình, kết quả là bây giờ lún sâu đến , thậm chí cô còn thể nào tưởng tượng , nếu như thật sự chia tay với Hạ Minh Tuyên thì sẽ trở thành dáng vẻ gì.
Lâm Tố Tâm ở giường, thế nào cũng ngủ , lăn qua lộn mất một lúc lâu, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng thì cô cũng nhịn nữa, lập tức nhổm dậy khỏi giường.
Cô cầm điện thoại lên , mới đến năm giờ sáng, nhưng mà cô thực sự ngủ , hơn nữa còn cảm thấy ở trong phòng một nhất định sẽ càng khó chịu hơn, cho nên quyết định sẽ ngoài tản bộ, đến công ty sớm một chút, để tránh hẳn việc chìm trong cảm xúc bi quan.
Bàn trang điểm hôm qua rời sang vẫn còn đang ở cửa, cô cẩn thận dịch về phía từng chút một, nhưng bàn trang điểm bằng gỗ lim, thật sự cực kỳ nặng. Hôm qua cô thể như , chắc bởi vì tức giận mà sức lực trở nên lớn hơn nên lúc đẩy còn cảm thấy nặng như thế nữa. Bây giờ bê , cảm thấy bất lực.
Thật vất vả mới kéo lui về nửa mét, cô hé cửa phòng một khe nhỏ, chui ngoài từ đó.
Cô chỉ một lòng ngoài, cơ bản là ngẩng đầu đường, ngờ là mới khỏi của phòng thì đụng ở phía đối diện.
“Úi… Đau quá!” Cô đưa tay lên che trán, kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức ngẩn : “Không… ?”
Hạ Minh Tuyên kéo cô trong ngực, khẽ nhíu mày: “ ? còn chỗ nào để ? chỗ nào để ở tại thành phố Tô Hải cả, chẳng em vẫn luôn bao nuôi ?”
Anh gỡ bàn tay đang đặt trán của Lâm Tố Tâm xuống, cúi đầu xuống xem: “Con thỏ ngốc , đường mà chẳng thèm gì hết , to thế mà em vẫn còn đụng ? Lại còn đ.â.m mạnh như , trán đỏ lên cả , đau ?”
Lâm Tố Tâm ngơ ngác , vẫn còn hồn : “Vẫn …”
Hạ Minh Tuyên thở dài, một tay ôm ngang cô, ôm cô về phòng ngủ. Kết quả là đẩy cửa thì phát hiện cửa phòng chỉ thể mở một lối nhỏ, đang ôm thêm khác nên thể qua .
Lâm Tố Tâm ánh mắt kinh ngạc của , cúi đầu nhỏ giọng : “ chuyển …”