mà, Hạ tam thiếu mặc kệ cô suy nghĩ cái gì, chỉ , sắc mặt thỏ con nhà hết xanh trắng, khó coi cực kỳ, tựa hồ giây tiếp theo sẽ trực tiếp ngất xỉu.
Anh cong lưng, trực tiếp ôm lên, bước nhanh phòng ngủ.
Hạ Minh Tuyên ôm Lâm Tố Tâm đặt ở giường, đổ nước cho cô, chằm chằm thỏ con nhà uống nước, gọi điện thoại gọi bác sĩ của riêng đến.
Bác sĩ nhanh đến, đó giúp Lâm Tố Tâm mấy hạng mục kiểm tra cơ bản, bác sĩ nhanh chóng đưa kết quả chẩn đoán :“Không vấn đề gì lớn, chỉ là cảm mạo khiến cho phát sốt, uống thuốc nghỉ ngơi mấy ngày là . a, Hạ phu nhân, hiện tại là mùa thu, sớm muộn gì chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, cô nên mặc nhiều quần áo mới , cần chỉ lo xinh , trang điểm giống như thời điểm còn là mùa hè.”
Bác sĩ cho cô đơn thuốc, liền rời .
Hạ tam thiếu mép giường, trừng mắt cô một cái, :“Em em xem, lớn như , một chút cũng chiếu cố tố cho , mới một ngày ở bên cạnh. em liền sinh bệnh? Thật là khiến khác bớt lo mà, chồng em bận rộn, em thể khiến bớt lo ?”
Lâm Tố Tâm uể oải cúi đầu, trộm liếc mắt đánh giá một cái.
Nam nhân ngoài miệng thì mấy lời ghét bỏ mười phần, nhưng đáy mắt che dấu lo lắng cùng đau lòng.
Lâm Tố Tâm mỗi sinh bệnh, đàn ông đều khẩn trương, cũng ngoại lệ.
Nhìn đàn ông động tác thuần thục mà lấy thuốc đổ nước cho cô, lót túi chườm nước đá, rém chăn, Lâm Tố Tâm khỏi cảm động một trận.
Hạ Minh Tuyên vốn là đại thiếu gia chiếu cố ai bao giờ, từ khi cùng cô ở bên , mới trở nên càng ngày càng cẩn thận, càng ngày càng ôn nhu, cho tới bây giờ, chiếu cố cho cô trở thành bản năng của đàn ông , chẳng sợ ở thời điểm tức giận, cũng sẽ tự chủ đối với cô ôn nhu.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5671-nguoi-dan-ong-chuyen-cham-soc-cho-co.html.]
Hạ Minh Tuyên thử nhiệt độ của nước, đem ly nước tới mặt Lâm Tố Tâm, ngữ khí mà :“Nhanh dậy uống thuốc.”
Lâm Tố Tâm ngoan ngoãn lấy viên thuốc tay nuốt .
Hạ Minh Tuyên buông cái ly xuống, đè cô , :“Uống thuốc xong ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho , khi em hạ sốt, nhắc đến công việc, ?”
Lâm Tố Tâm đàn ông cuốn thành hình con nhộng, chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn là lộ .
Cô Hạ Minh Tuyên đè , phi thường an phận, mà xoay ngang xoay dọc :“Ukm, cái …Minh Tuyên….”
Hạ Minh Tuyên lạnh mặt :“Cái gì?”
Lâm Tố Tâm chớp chớp mắt. vô tội :“Anh quấn em chặt quá, thở ….”
Hạ Minh Tuyên đành giúp cô đem chăn buông lỏng một chút, đem chăn đắp , chỗ nào là , mới :“Hiện tại thoải mái ? Nhanh chóng ngủ !”
“Chính là….” Lâm Tố Tâm thôi.
Hạ Minh Tuyên lạnh lùng liếc mắt cô một cái, :“Lại nữa? Còn lời? Đừng để tức giận!”
Lâm Tố Tâm đáng thương hề hề mà :“Chính là, em đói bụng, cơm cơm chiều em đều ăn….”
“Em!” Hạ Minh Tuyên gì mới , hung tợn mà trừng mắt thỏ con nhà :“Hai bữa cơm em đều ăn! Ngày hôm nay em cái gì? Hả? Em là đứa trẻ ba tuổi ? Đến ăn cơm cũng thể nhớ rõ? Em mà còn như , liền cho em , về em theo đấy, rời khỏi tầm mắt của !”