Không là do ảnh hưởng của bầu khí, là do Lâm Tố Tâm thực sự vô cùng xinh , tóm , dường như thể rời mắt khỏi cô, luôn cảm thấy trong buổi chiều tà yên tĩnh , cảm giác cầm tay cô con đường rợp bóng cây như một giấc mơ.
lúc , Lâm Tố Tâm đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh, lớn: “Oppa, tòa nhà phía trông thật kỳ quái, trông giống với các tòa nhà khác ?”
Ánh mắt của hàn Duệ vẫn dừng mặt cô, nhất thời kịp phản ứng : “Gì cơ?”
Lâm Tố Tâm : “Đi thôi, chúng qua xem xem!”
Cô chạy , Hàn Duệ vội vàng theo .
Hai chạy đến phía một tòa nhà, Lâm Tố Tâm thốt lên: “Wow, đây chính là phòng piano của nhạc viện ? Lạ thật đấy, biển là xây năm 1900, trông mới như nhỉ?”
Hàn Duệ lập tức dừng bước, ngẩng đầu lên , quả nhiên thấy tấm biển treo ở lối tầng một.
Phòng piano…… quả nhiên khác với năm năm ……
Năm đó, khi nước ngoài, cũng từng phòng piano của nhạc viện cháy , bên trong hàng trăm cây đàn piano, trong đó hơn mười cây là sưu tập đồ cổ trị giá hàng triệu tệ, tất cả đều đốt cháy hết.
Đàn đều thiêu sạch như , cô gái …… dám hỏi, thậm chí dám nghĩ, giả bộ như , nhận sự giúp đỡ của nhà họ Nhậm, vội vàng rời .
Còn tòa nhà chắc là xây , vẻ là một kiến trúc hiện đại, ăn khớp với những kiến trúc cổ kính lịch sử gần trăm năm xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5872-o-day-co-gi-de-xem.html.]
Mê Truyện Dịch
Hàn Duệ vội vàng kéo lấy Lâm Tố Tâm : “Ở đây gì để xem, chúng đến chỗ rừng phong mà em , mùa lá phong chắc đỏ hết đúng ?”
Lâm Tố Tâm vẫn nhúc nhích, ở cửa : “Xem mà, phòng piano của nhạc viện sưu tầm nhiều cây đàn nổi tiếng, đến , thể tham quan một chút ?”
Hàn Duệ vội : “Em thấy nhiều giáo viên và sinh viên nhạc viện đang luyện đàn ở đây như ? Chúng phiền đến họ thì ? Vả , bộ sưu tập của nhạc viện mấy năm đều cháy , còn mấy cây.”
Lâm Tố Tâm trợn to mắt: “Bị cháy ? Chuyện gì ? Sao em qua?”
Vụ hỏa hoạn phòng piano của nhạc viên đối với bên ngoài trường mà là một bí mật, Lâm Tố Tâm cũng bình thường. Hàn Duệ nhất thời sốt ruột lỡ miệng, lập tức nghẹn lời.
lúc , một giọng nữ vang lên phía hai .
“Anh…… …… là Hàn Duệ ? Có là Hàn Duệ ?”
Hai , thấy một cô gái hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi phía , mặc trang phục công sở, mặt đeo một cặp mắt kính, trông tri thức, đang kinh ngạc hai .
Hàn Duệ cảm thấy cô gái chút quen mắt, liền hỏi: “Cô là……?”
Đối phương : “ là Lưu Gia Văn, chắc nhớ , lúc là bạn cùng lớp của Lâm Tố Tâm. Anh là bạn trai lúc đó của cô đúng ? Nghe giờ là đại minh tinh , ngờ vẫn còn nhớ đến cô , đến đây thăm cô , thật là tình nghĩa.”
Hàn Duệ lập tức sững , thực sự ngờ rằng trở chốn cũ năm năm bạn học đây của Lâm Tố Tâm nhận .
Phải một lúc lâu mới kìm nén sự bàng hoàng trong tâm trí, miễn cưỡng : “Ừm…… , đúng , …… đến thăm…… cô …… Lúc nơi cô thích nhất chính là phòng piano.”