Cũng may khi Hạ Minh Tuyên kéo , giống như là rượu xộc lên mất sức lực, cứ yên lặng mà xuống bên cạnh, quậy phá nữa.
Anh cố gắng dụ dỗ uống nước mật ong của bartender đưa, chỉ huy đám trợ lý kéo lên xe, đưa về nhà.
Tới biệt thự của Ân gia, chuyện cũng đơn giản hơn nhiều, Ân Chính Lăng liền giao cho quản gia và hầu, còn thì về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Bởi vì những chuyện phiền phức , đêm nay Ân Chính Lăng cũng đc ngon giấc, bốn năm giờ sáng tỉnh , còn cảm thấy đói, vì thế liền xuống phòng bếp lầu tìm thứ gì đó để ăn.
Kết quả, mới đến cầu thang, một bóng sofa phòng khách lầu một dọa sợ.
Ân Chính Lăng kỹ , mới thở phào một , : “Anh Tuyên, là ! Sao , loạn cả đêm hôm qua còn mệt ? Bây giờ mới mấy giờ mà thức dậy dọa ?”
Hạ Minh Tuyên đầu , trong đáy mắt còn hằn lên tơ m.á.u rõ ràng, dáng vẻ trông mệt mỏi.
Anh nhíu mày, : “Sớm ? Không cũng dậy đó ?”
Ân Chính Lăng : “Em là đói nên mới dậy.”
Hạ Minh Tuyên gật đầu, : “ cũng đói bụng , cơm .”
Ân Chính Lăng thể tin mà : “Anh Tuyên, em cơm? Em cũng thỏ con nhà mà? Muốn ăn cơm thì về tìm Lâm Tố Tâm đó, ở trong quán của em nổi cơn điên gì ?”
Nghe thấy ba chữ “Lâm Tố Tâm”, trong nháy mắt sắc mặt của Hạ Minh Tuyên liền trở nên khó coi, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn một chút: “Cậu còn dám nhắc đến phụ nữ đó, thì đừng trách đem những lời tối hôm qua truyền ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6032-em-van-con-trinh-do.html.]
Ân Chính Lăng kinh ngạc mà : “Em cái gì?”
Hạ Minh Tuyên nhướng mày : “ còn tưởng Ân lục thiếu chơi hăng, ăn cả nam lẫn nữ, ngờ đến chỗ đó của vẫn còn………”
Mê Truyện Dịch
“Chết tiệt, dừng dừng !!” Ân Chính Lăng vội cản , “Em cơm là chứ gì? mà, ăn cơm của em , thì cho em rốt cuộc chuyện ngày hôm qua là như thế nào?”
Hạ Minh Tuyên nghiêng đầu cũng rõ ràng thế nào.
Một lát , Ân lục thiếu cầm một cái khay về phía phòng khách, rằng, tài nghệ bếp núc của Ân lục thiếu thật sự chẳng gì, ngoại trừ cà phê cũng coi như là tạm , bánh mì nướng thì khét, trứng ốp la cũng nát, thịt xông khói cũng cháy, hương vị của bữa sáng thật sự chẳng gì.
Cũng may Hạ tam thiếu cũng bắt bẻ, chỉ là dùng ánh mắt ghét bỏ thoáng qua, đó chỉ im lặng mà ăn.
Tự bản Ân Chính Lăng ăn một miếng, cũng cảm thấy khó mà nuốt trôi, đầu thì thấy Hạ Minh Tuyên ăn gần xong , liền khiếp sợ mà : “Em …… Tuyên, thật sự là bình thường, quá bình thường , là ăn cái gì cũng chú ý ? Bình thường cho dù cá hấp chỉ quá nửa phút, cũng động !”
Hạ Minh Tuyên nhẹ nhàng : “Từ chiều hôm qua đến giờ, ăn gì .”
Ân Chính Lăng mở to hai mắt mà , kinh ngạc : “Anh Tuyên……. Anh……. Anh thật sự cãi với chị dâu nhỏ? Xem , hai cãi kịch liệt? Em từng thấy giận đến mức . Rốt cuộc là ?”
Giọng điệu của Hạ Minh Tuyên đột nhiên chút bất : “Không gọi cô là chị dâu, chừng chúng sắp chia tay !”
Lần Ân Chính Lăng thật sự sốc , thật sự dám tin lỗ tai của .
“Anh Tuyên, lầm ? Anh và chị dâu nhỏ……..Ách, hai chia tay? Đừng đùa nữa ? Hai ơn bên nhiều năm như , năm nay vất vả lắm mới thể trở thành đầu Hạ gia, thể kết hôn ngay lập tức, bây giờ chia tay?”