Ân Chính Lăng vội vàng : “Chị dâu nhỏ, bây giờ chị thể cho em , Tư Tư đang ở ?”
Lâm Tố Tâm nhún vai, vô cùng dứt khoát: “Không ”.
Ân Chính Lăng xụ mặt xuống, đáng thương : “Chị dâu nhỏ, xem như em van xin chị, đến lúc , chị đừng đùa em nữa, mau cho em !!”
Lâm Tố Tâm : “ thật sự , Tư Tư chỉ cô ngoài trốn một chút, cũng , nhưng mà, chiều hôm qua cô , bây giờ cũng còn ở thành phố Tô Hải ?”
Vừa khó khăn lắm Ân Chính Lăng mới thả lỏng một chút, cô xong một cái là lo lắng, : “Này chị dâu nhỏ! Sao chị ngăn cô ? Chờ em đến tiếp ? Ít nhất…ít nhất cũng nên hỏi xem Tư Tư chứ? Cô con gái một một chạy đến nơi khác, gặp nguy hiểm thì ?”
Lâm Tố Tâm thấy sự lo lắng của xuất phát từ nội tâm, ít nhất cũng chút đồng cảm với , vì : “Ha là… gọi điện hỏi cô một chút nhé?”
Hạ Minh Tuyên ở bên cạnh ho khan một tiếng, ngắt lời cô: “Không cần, Phùng Tư Tư bây giờ chắc vẫn đang còn chờ máy bay ở sân bay thành phố Tô Hải, bây giờ qua đó cũng thể đuổi kịp cô ”.
Lâm Tố Tâm và Ân Chính Lăng đều đầu kinh ngạc .
Ân Chính Lăng vui mừng : “Anh Tuyên! Em giúp em mà, cảm ơn ! Chờ em đuổi kịp Tư Tư, em sẽ mời hai uống rượu mừng! Được , nữa, em !”
Nói xong, hấp tấp chạy ngoài.
Lâm Tố Tâm ngước mắt liếc đàn ông bên cạnh một cái, ba Hạ lập tức nịnh nọt sà tới, ôm vị hôn thê nhà một cái, hôn lên mặt cô, hỏi: “Bảo bối, lẽ nào bọn chuyện lớn quá đáng thức em ? Em thức dậy sớm như còn buồn ngủ ? Hay là em trở về ngủ thêm lát nữa, nấu đồ ăn sáng cho em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6671-vang-ve-im-ang.html.]
Lâm Tố Tâm níu lấy ống tay áo , tức giận : “Hừ, đừng hòng sang chuyện khác, Phùng Tư Tư đang ở ? Có từ sớm ý định bán bọn em, cho nên mới cho bí mật giám sát cô đúng ?”
“Không mà, bảo bối, em …”
Lâm Tố Tâm cáu kỉnh ngẩng đầu lên, xoay khỏi thư phòng, ba Hạ vội vàng theo.
Mê Truyện Dịch
Vị hôn thê càng ngày càng thông minh, cũng càng ngày càng khó dỗ, bây giờ mỗi chút chuyện mờ ám lưng là đều sẽ vô tình vạch trần, đúng là bi kịch…
…
Trong phòng chờ của sân bay quốc tế Tô Hải, Phùng Tư Tư đang co ro trong một góc khuất, ngơ ngác bầu trời bên ngoài bức tường kính trong suốt.
Bởi vì cô là ngôi nổi tiếng, cho nên lúc ngoài vẫn võ trang đầy đủ, một cái kính râm cực lớn che kín hơn nửa khuôn mặt, cổ áo cũng dựng thẳng lên, còn đội mũ, cảm giác như kẻ gian .
Quả thật cô cũng cảm thấy như ăn trộm, ở bên một đàn ông sắp kết hôn, cho dù chỉ là một buổi tối cũng giống như ăn trộm , ăn trộm một thứ thuộc về phụ nữ khác.
Đương nhiên, cô hai nhà họ Bạch lẽ cũng quan tâm Ân Chính Lăng thật sự thích ai, cái cô chẳng qua là một chồng xuất nhà giàu , nhưng mà, Phùng Tư Tư vẫn thích cảm giác .
Bởi vì, bản cô là một đứa con gái ngoài giá thú, hai mươi năm cuộc đời khiến cô thấy rõ ràng rằng là một sự tồn tại vinh dự chút nào.
Cô cô nhất định yêu cha cô hơn là phu nhân danh chính ngôn thuận, nhưng mà bà mãi mãi cũng chỉ thể như ăn trộm, trốn trong góc phòng u ám, cha và cả cùng liên hoan và tham gia các dịp xã giao.
Còn thì , bất kể xuất hiện lúc nào cũng chỉ thể nghênh đón ánh mắt khác thường của khác.