Những việc trong công ty giải trí Băng Toản đều hiểu rõ, trong mắt Từ Tiêu Ý chứa nổi hạt cát. Người dám dở trò quỷ lưng ông , chỉ đuổi khỏi Băng Toản còn là may mắn. Lần , một thư ký dám đem thông tin của một ca sỹ mới tiết lộ ngoài, còn bắt bồi thường một khoản lớn tiền vi phạm hợp đồng, cuối cùng, chỉ thể gái quán bar để trả nợ…
Nghĩ tới đây, sắc mặt trưởng phòng Lý trắng bệch. Ông thể mất não, vì 100 vạn tệ mà liều như chứ?
Không , Từ Tiêu Ý sẽ đối phó với ông như thế nào…
Trưởng phòng Lý khỏi, trong phòng chỉ còn Từ Tiêu Ý cùng Lâm Tố Tâm. Hai cùng lên tiếng.
Một lát , Từ Tiêu Ý dậy, khoanh tay ngực, cô nhóc mảnh khảnh mặt hỏi: “Cô là Lâm Tố Tâm?”
“À… .”
Lâm Tố Tâm ông đến khẩn trương, lúc trả lời thì thiếu chút nữa căn lưỡi .
Từ Tiêu Ý : “ thật ngờ, thể đạt 90 điểm bài thi nhạc lý.”
Lâm Tố Tâm ngẩn .
Cô ngờ đề tài thể đổi nhanh đến .
“À… mà xác thực gian lận…”
Ánh mắt Từ Tiêu Ý bình tĩnh cô. Ông : “ , chỉ là chút ngoài ý .”
Lâm Tố Tâm câu của Từ Tiêu Ý cho chút hổ. Lời của ông , thể xem là đang khen cô ? mà , giọng điệu giống như là…
Chuyện rốt cuộc ý gì?
Lâm Tố Tâm đành : “Chuyện … chỉ là cố hết sức, ngờ thể như …”
Từ Tiêu Ý gật đầu. Lúc ông lên, nghiêng mặt với cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt của ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-702-chan-mat-dao-hoa.html.]
Lâm Tố Tâm lúc mới phát hiện rằng. Từ Tiêu Ý tuy rằng còn cái dáng vẻ ngây ngô của năm tháng, nhưng mà khuôn mặt của ông vẫn còn cái dáng vẻ tuấn thiếu niên như cũ, tinh xảo mà thấm lòng . Chỉ là, năm tháng để khuôn mặt ông dấu vết của sự thâm trầm, khiến cho ông cái khí chất trưởng thành của đàn ông, khó thể dùng từ nào tả nổi.
Hơn nữa, thời kỳ thiếu niên, Từ Tiêu Ý chút vẻ u buồn, hiện giờ càng thấy rõ ràng hơn.
Lâm Tố Tâm dáng vẻ tuấn đĩnh đạc của ông , đột nhiên buột miệng hỏi, “Vì ông luôn cau mày?”
Từ Tiêu Ý nhăn mày càng sâu, ánh mắt Lâm Tố Tâm càng .
Lâm Tố Tâm khan hai tiếng, che giấu cho qua chuyện: “Chuyện … cảm thấy là…. Giám đốc Từ, ông thật trai, nhưng mà cau mày khiến vẻ mặt trở nên dữ tợn, chặn mất đào hoa…”
Từ Tiêu Ý vui : “Con mắt nào của cô thấy nhíu mày?”
Hai mắt đều thấy.
Lâm Tố Tâm phát hiện, sỡ dĩ cô cảm thấy khí chất của Từ Tiêu Ý bây giờ với đó giống là bởi vì thói quen nhíu mày của ông , thậm chí ở giữa hai mày còn hình thành hai vết chân mày nhàn nhạt, phá hủy khuôn mặt tuấn mỹ tỳ vết đó.
Phụ nữ vết chân mày thì vẻ khắc nghiệt, đàn ông vết chân mày thì thành thục uy nghiêm hơn nhiều.
mà… thoạt sẽ còn cái dáng vẻ thiếu niên của năm tháng đó nữa.
Lâm Tố Tâm cũng , vì chính lời . Có thể là bởi cô thần tượng ông quá mức, cũng thể bởi câu chuyện hôm nay quá khẩn trương, khiến cô giữ lời .
Lâm Tố Tâm Từ Tiêu Ý chằm chằm thì cảm thấy vô cùng áp lực, liền lắp bắp : “Giám đốc Từ, xem nên quấy rầy ngài nữa. Nếu thành tích thi 2 vòng của vấn đề thì cần chuẩn thi tiếp .”
Nói xong, cô khom chào, chuẩn khỏi phòng.
Ai ngờ, cô tới cửa thì giọng lạnh lùng của Từ Tiêu Ý vang lên, “Quay .”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm dừng bước, chút tình nguyện hỏi: “Giám đốc Từ, ngài còn gì dặn dò?”
Từ Tiêu Ý lạnh lùng : “Ai cô thể phòng thi? Không cô loại ?”