Tại đề cập đến vấn đề ? Xem vẫn từ bỏ ý định chèn ép mục đích của Hạ tam thiếu?
Lâm Tố Tâm nhất thời nên lời, trong lòng cô rõ Nhậm Gia Hoành lẽ thật sự bí mật cho cô , nhưng cô vẫn để Hạ Minh Tuyên rời .
Cô nhún vai : “Chú thì , thì bỏ .”
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên đột nhiên lên, đưa tay ấn vai cô và : “Được , tránh một chút. Bảo bối, một em ở đây sẽ sợ, đúng ? Nếu đàn ông định chuyện gì , em nhớ ấn chuông phục vụ, sẽ cho canh gác ở cửa.”
Lâm Tố Tâm ngờ sẽ như , vội vàng kéo tay áo , : “Chồng , cần như ……”
Hạ Minh Tuyên cúi đầu hôn lên trán cô, nhỏ giọng : “Không cả, em cho là .”
Nói xong, chạm mặt Lâm Tố Tâm nữa, đó liếc mắt cảnh cáo Nhậm Gia Hoành một cái nhanh chóng sải bước rời khỏi phòng khách.
Nhìn thấy cửa phòng khách nặng nề đóng , Lâm Tố Tâm mới lên tiếng: “Được , đừng úp úp mở mở nữa, bây giờ chú thể chứ?”
Nhậm Gia Hoành : “Chú …… nhưng phòng khách sẽ theo dõi, đúng ?”
Không ngờ rằng, ông vẫn rảnh rỗi, ở đây kiếm chuyện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7362-su-thang-than-cua-chu-ba-nham.html.]
Sắc mặt Lâm Tố Tâm tối sầm, : “Không ! Chồng thường xuyên gặp khách hàng quan trọng ở đây, thể lắp thiết theo dõi, lỡ như khác tiết lộ ngoài thì ? Chú gì thì nhanh !”
Nhậm Gia Hoành lắc đầu , : “Nhóc con , tính tình của cháu nóng vội như chứ? Cháu di truyền từ chị dâu !”
Thấy Lâm Tố Tâm trừng mắt liếc một cái, Nhậm Gia Hoành mới khẽ ho khan, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, : “Chuyện thật đơn giản. Cha ruột của chú chính là em họ của Nhậm lão gia, trắng , chú là con cháu chính thống của nhà họ Nhậm. cha ruột của chú quan hệ với lão gia, đáng tiếc ông mất sớm, chú cũng qua đời vì khó sinh, từ nhỏ chú đưa đến cô nhi viện.”
Lâm Tố Tâm ngẩn , ngay đó cô nhớ đến một vấn đề liền hỏi: “Lúc chú mang thai, chẳng lẽ…… nhà họ Nhậm hề ? Tại chú đưa đến cô nhi viện?”
Nhậm Gia Hoành chút u ám, thở dài : “Tố Tâm, cháu ai cũng giống cha của cháu, dám từ bỏ tất cả vì một phụ nữ. Mẹ của chú cũng là một tình nhân bí mật, là thể thấy ánh sáng, tình yêu của bà dành cho cha ruột chú sâu nặng, còn vì ông mất sớm cho nên mới nghĩ đến việc sinh đứa bé trong bụng , giữ cho ông một chút m.á.u mủ. Đáng tiếc, bà còn kịp thấy chú mở mắt, thì ……”
Giọng của Nhậm Gia Hoành dần dần nhỏ .
Lâm Tố Tâm cũng dám nữa, cô cảm thấy bản tra hỏi chuyện riêng tư của khác giống như đang tổn thương họ, một lúc lâu cô mới lên tiếng: “Cháu xin ……”
Nhậm Gia Hoành hồi phục nhanh, : “Không gì , dù chú cũng từng gặp mặt bà , chỉ là chút xúc động thôi.”
Ngay đó ông : “Tóm , chú đưa đến cô nhi viện như đấy. Hơn nữa, chú vẫn luôn về thế của , mơ cũng dám tưởng tượng bản là con cháu nhà họ Nhậm. cho đến một ngày, cha của cháu vô cùng sự tồn tại của chú, cố tình chạy đến cô nhi viện để xác nhận phận của chú, mới đưa chú về nhà họ Nhậm.”
Lâm Tố Tâm chớp chớp mắt, bất ngờ hỏi: “Cha của cháu? mà, chẳng chú ai đến sự tồn tại của chú ? Tại cha cháu chuyện đó?”