Khi Nhậm Gia Kỳ tìm đến Nhậm Gia Hành, với ông mấy chuyện , ông cụ đều sẽ gặng hỏi Nhậm Gia Hành, bắt ông cho ông cụ .
Mà Nhậm Gia Kỳ, lẽ cũng là cha của đang âm thầm quan tâm nhưng chịu thể hiện bên ngoài, cho nên liền thông qua Nhậm Gia Hành mà truyền tin .
Người chú ba của cô, thật sự là vất vả, bỗng nhiên trở thành ông giấy truyền tin giữa hai .
Ông cụ Nhậm trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên lên tiếng: “Tố Tâm, từ khi sinh đến giờ cháu từng gặp cha cháu ? Ông nội kể cho cháu ? Cha của cháu……..Là một đàn ông cực kỳ tài ba…….”
Ông cũng đợi Lâm Tố Tâm tỏ vẻ gì, liền thao thao bất tuyệt mà , giống như bản đang đắm chìm trong hồi ức.
Từ lúc Nhậm Gia Kỳ mới sinh , cho đến khi ông dần lớn lên, bộc lộ tài năng cùng trí thông minh vô cùng xuất chúng, mãi cho đến khi Nhậm đại thiếu theo học ở học viện Ngân Diệu, trở thành chủ tịch hội học sinh, nghiệp hạng nhất loại xuất sắc, đó Gia Kỳ đến nhận chức trong công ty của gia tộc lấy một loạt thành tích cực kỳ xuất sắc……….
Ông cụ Nhậm nhắc đến những chuyện , đôi mắt vẩn đục dần trở nên sáng ngời, dung gian già nua trong nháy mắt như trẻ hơn vài tuổi.
Lâm Tố Tâm cũng ngắt lời ông, chỉ im lặng mà lắng , trong lòng cảm nhận sự hoài niệm của ông cụ Nhậm với đứa con trai cả xuất sắc .
Trong lòng ông cụ……..Hẳn là nhiều tiếc nuối!
Mê Truyện Dịch
“.........Gia Kỳ thật sự là một ưu tú nhất từ hàng trăm năm nay của Nhậm gia, những chuyện mà nó trong công ty, đến cả ông cũng thể thành , ai cũng , nó sẽ đưa Nhậm gia lên vị trí một trong mười gia tộc lớn, cho nên, khi nó 27 tuổi, liền trở thành thừa kế đầu tiên của Nhậm gia. Sau đó………Lại đó……..Lại đó……”
Ông cụ Nhậm một hồi lâu, cứ , bỗng nhiên dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7432-dau-ong-dau-qua.html.]
Ông nhíu mày suy nghĩ trông chốc lát, mơ hồ hỏi: “Di? Sau đó, xảy chuyện gì , ông nhớ rõ thế ?”
Lâm Tố Tâm vốn cũng đang chăm chú, lúc cũng khỏi chút kinh ngạc.
Cô men theo dòng thời gian mà ông cụ Nhậm suy luận một chút, phát hiện chuyện tiếp theo, hẳn là chuyện cha cô gặp , đó Nhậm Gia Kỳ đuổi khỏi Nhậm gia.
Chuyện , đối với ông cụ mà , hẳn là một hồi ức , Lâm Tố Tâm cũng nên nhắc ông , cho nên cũng gì nữa.
mà, dường như ông cụ thật sự nghĩ , nhíu mày càng ngày càng gấp, biểu cảm cũng trở nên kỳ , : “Sau đó thì ? Rốt cuộc là đó xảy chuyện gì?”
Trong lòng Lâm Tố Tâm chút bất an, cô cứ luôn cảm thấy chỗ nào đó đúng lắm.
Những chuyện cũ , đối với ông cụ Nhậm mà , hẳn là ấn tượng sâu sắc mới đúng chứ, thể nào quên , thì tại nhớ chứ?
Trông ông cụ Nhậm cũng giống trí nhớ kém, ít nhất, thì mấy chuyện như lúc nhỏ Nhậm Gia Kỳ mặc quần thủng đáy, ông cũng thể nhớ , một chuyện lớn như , ông thể quên ?
Trong lúc Lâm Tố Tâm còn đang suy nghĩ, ông cụ Nhậm đột nhiên kêu lên: “Lạ quá, quá lạ ! Sao ông nhớ chứ? Sao như thế ? Đầu ông đau quá!”
Lâm Tố Tâm ông cho hoảng sợ, vội vàng đến giữ ông , : “Ông nội, ông đừng gấp, hết, nhớ thì thôi , mấy thứ ông kể cho cháu , cũng thú vị, cháu thích !”
mà, sắc mặt của ông cụ Nhậm càng ngày đỏ lên, ông ôm đầu, ánh mắt sang gương mặt của Lâm Tố Tâm, chằm chằm cô vài giây, bỗng nhiên ông mở to hai mắt, : “Ông nhớ !”