Hạ Minh Tuyên gác máy, đó rót nước cho Lâm Tố Tâm uống thuốc, khi thấy con thỏ nhà ngoan ngoãn theo, mới hài lòng mà gật đầu.
Nhậm Gia Hành cũng bước đến, quan tâm Lâm Tố Tâm một chút, Hạ Minh Tuyên cản .
Mê Truyện Dịch
“Nhậm tam gia, phiền chú cách xa Lâm Tố Tâm một chút, hiện tại yên tâm với nhà Nhậm gia chú, ai khi nào các đột nhiên trở mặt, đối phó với bà xã của ?”
Nhậm Gia Hành nhíu mày, : “Hạ Minh Tuyên, bài xích như , cũng gì cả, thật trong lòng cũng hiểu rõ, rằng hy vọng rằng chuyện sẽ xảy . Bây giờ nếu như chuyện xảy , chúng nên thảo luận đàng hoàng với một chút, giải quyết vấn đề, chứ cứ tranh cãi vô nghĩa như .”
Hạ Minh Tuyên nheo mắt , : “ hiểu câu , chú cũng hy vọng chuyện sẽ xảy ? tin, là chú ông cụ vấn đề về tinh thần?”
Lâm Tố Tâm thấy Hạ Minh Tuyên hùng hồn đáng sợ như , liền ở lưng trộm kéo ống tay áo , nhỏ giọng : “Ông xã, lễ phép với chú ba một chút ……..”
Ánh mắt Hạ tam thiếu lạnh lùng lướt qua cô: “Bảo bối, em đang giúp bên ?”
Lâm Tố Tâm liền dở dở mà : “Em giúp bên mà, em chỉ rốt cuộc thì chuyện là như thế nào. Chú ba, chú xuống , phiền chú rõ cho bọn con một chút, con hiểu, tại tâm trạng của ông cụ trở nên kích động, còn tình công kích như ?”
Hạ Minh Tuyên vui màn cô, : “Được , em chuyện, bác sĩ còn mới dặn, dạo gần đây em chuyện, nếu thì giọng thật sự sẽ hỏng mất, , em còn ca hát nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7461-dot-nhien-bi-kich-thich.html.]
Lâm Tố Tâm mếu máo, cố ý tỏ vẻ đáng thương mà một cái, rúc trong chăn.
Ánh mắt đó, rõ ràng là đang tủi , chỉ thiếu trực tiếp lên tiếng một câu: Tất cả đều là vì cãi với chú ba, cho nên em mới lên tiếng khuyên giải!
Hạ Minh Tuyên chỉ liếc mắt một cái suy nghĩ của cô, tuy rằng cảm thấy vui, nhưng cũng nỡ mắng cô, đành : “Ngoan ngoãn , bọn là , cần lên tiếng!”
Anh liếc Lâm Tố Tâm cảnh cáo một tiếng.
Lâm Tố Tâm nở nụ ngọt ngào với một tiếng, gật đầu.
Lúc Hạ Minh Tuyên mới dời tầm mắt sang Nhậm Gia Hành, : “Chú , hy vọng thể một lời giải thích hợp lý. Nếu , sẽ để vợ tiếp tục hợp tác với chú nữa.”
Nhậm Gia Hành ở một bên quan sát hai thật lâu, thể thừa nhận, mắt đàn ông của cô cháu gái của ông cũng tệ, nếu như kỹ năng diễn xuất của Hạ Minh Tuyên hơn , thì ngay cả một tên cáo già tung hoành thương trường nhiều năm như ông cũng thể vấn đề, đó chính là thật sự yên Lâm Tố Tâm.
Những động tác mật và ánh mắt khi hai ở bên , thật sự khó để diễn.
Ông chút vui mừng mà , : “ tin hai cũng nhận , rằng tinh thần của ông cụ lắm, thực tế, mấy năm , ông cụ mắc chứng Alzheimer, chỉ trí lực ngày càng kém, mà dần dần cũng thể tự lo liệu cho cuộc sống của chính , hơn nữa, tính tình cũng trở nên ngày càng nóng nảy, một thời gian, bất cứ ai tiếp xúc với ông cụ, đều sẽ ông công kích.”
Hạ Minh Tuyên lạnh lùng mà ông, : “Nếu như là như , chú còn để cho Lâm Tố Tâm một gặp ông ? Chẳng lẽ là mưu tính từ , mượn tay của ông cụ Nhậm, diệt trừ Lâm Tố Tâm ?”