Thậm chí…….. Còn thể kết quả còn tồi tệ hơn.
Hạ Mình Tuyên xong cuộc đối thoại của hai , sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Anh mấp máy khóe miệng, giọng cũng cường điệu hơn, : “Nhậm tam gia, cho rằng ông cụ Nhậm thích Tố Tâm, cho nên mới để ông cụ Nhậm nhận cô , nếu như sớm cô sẽ siết cổ như , thể nào cũng sẽ để cho cô trở về Nhậm gia nữa! Cho dù là ở Hạ gia, nhưng cha của cũng coi Tố Tâm như con ruột của . Bà xã cũng cần tài sản của Nhậm gia, cô , cả đời thể cho cô bất cứ thứ gì mà cô !”
Nhậm Gia Hành những lời , trong lòng thầm thở dài, phát hiện những dự cảm của trở thành sự thật.
Mê Truyện Dịch
Ông ngay, nếu như xảy những chuyện , thể là Hạ Minh Tuyên sẽ đổi ý.
Lấy tính cách cùng địa vị của Hạ tam thiếu mà , nếu như thật sự yêu Lâm Tố Tâm, tuyệt đối sẽ để cho bà xã của , vì một chút ít thứ gọi là tài sản, mà mạo hiểm mạng sống của để đối phó với khác!
Cho dù là một chút gia sản trị giá nghìn tỷ, thì cũng như !
Chắc chắn rằng Hạ Minh Tuyên sẽ cấm Lâm Tố Tâm tiếp xúc với của Nhậm gia, cho dù như thể sẽ mất quyền thừa kế, thì cũng cả.
mà, đây thứ Nhậm Gia Hành hy vọng thấy.
Năm đó, di nguyện khi mất của cả, chính là hy vọng bà xã và con cái thể một cuộc sống an nhàn hạnh phúc, cũng hy vọng bảo bối của thể trở thành mối liên hệ trong sự ràng buộc quan hệ giữa Đàm Chiêu Linh và ông cụ Nhậm, cho Đàm Chiêu Linh sự thừa nhận của Nhậm gia, trở thành thiếu nãi nãi chân chính của Nhậm gia.
Bây giờ, Đàm Chiêu Linh qua đời nhiều năm, nguyện vọng quan hệ với bà , tan thành mây bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7471-khong-them-chut-tien-rach-cua-nham-gia.html.]
mà, nguyện vọng về Lâm Tố Tâm và ông cụ Nhậm, vẫn thể thực hiện , nhân lúc ông cụ Nhậm vẫn còn ở đời, Nhậm Gia Hành vẫn hy vọng thể để cho hai ông cháu một hồi ức .
Đồng thời, ông cũng hy vọng Lâm Tố Tâm thể chính thức trở về Nhậm gia, cũng giống như hy vọng của cha cô.
Trong lòng Nhậm Gia Hành chút căng thẳng, suýt chút dậy từ sofa, : “Hạ tam thiếu, ý của …………Chẳng lẽ thật sự để Tố Tâm nhận tổ quy tông?”
Hạ Minh Tuyên lạnh lùng : “Nhận tổ quy tông? căn bản là quan tâm bà xã mang họ gì, gia thế gì, chỉ hy vọng cô khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ. để cho cô trở Nhậm gia, là hy vọng cô thể nhận cuối cùng, nếu như , thì sẽ để cô tiếp xúc với Nhậm gia nữa!”
Nhậm Gia Hành nhíu mày, : “Cậu đừng với chuyện như . hiểu tâm trạng của , nhưng mà, hỏi qua ý của Lâm Tâm ? Có lẽ con bé vẫn hy vọng thể trở Nhậm gia thì ?”
Hạ Minh Tuyên nâng cằm cô lên, lạnh lùng mà : “Không thể nào! thật sự Nhậm gia cái gì đáng để cho cô quan tâm!”
Nhậm Gia Hành quan tâm đến những lời khiêu khích của Hạ Tam Thiếu, mà chuyển hướng ánh mắt về phía Lâm Tố Tâm.
Hạ Minh Tuyên cũng theo về con thỏ nhỏ ở trong lòng.
Lâm Tố Tâm chớp mắt, nhỏ giọng với Hạ tam thiếu: “Ông xã, thật ……….Em cảm thấy chú ba cũng lý, ông nội hẳn là cố ý……..”
Hàng mày kiếm của Hạ Minh Tuyên nhướng lên, giọng điệu cũng vui mà : “Em váng đầu ? Ông như còn gọi là cô ý? Không cố ý, mà suýt chút nữa bóp c.h.ế.t em, nếu như là cố ý, là cho em c.h.ế.t thây ?”
Hạ tam thiếu hiếm khi hung dữ với cô như , khi chuyện, chỉ lạnh lùng, hơn nữa còn tự chủ mà để lộ một phần mạnh mẽ, cả lạnh lẽo chút sợ hãi.