Dù buổi gặp gỡ đầu tiên giữa Hạ đại thiếu và Ân tiểu thư mấy vui vẻ, nhưng bởi vì hai nhà thường xuyên lui tới, hai đứa trẻ cũng dần dần trở nên quen thuộc.
Hạ Cẩn Ngôn tám tháng chuyện, mỗi thấy Phùng Tư Tư, đều gọi “dì Phùng” một cách ngọt ngào, nhận vô âu yếm vuốt ve.
Ân Vũ Lam cũng em trai gọi cô, vì thế suy nghĩ nhiều biện pháp, chỉ đ.ấ.m xoa, hơn nữa mỗi Hạ gia đến, đều sẽ mang các loại đồ ăn ngon đưa cho Hạ Cẩn Ngôn, gọi cô một tiếng “chị”.
Hạ Cẩn Ngôn thế nào cũng chịu gọi, Ân Vũ Lam mỗi hưng phấn chạy đến tìm , cuối cùng lộ thần sắc thất vọng, trong lòng liền nổi lên một loại thỏa mãn quỷ dị, cảm thấy chính rốt cuộc báo thù lớn.
Lâm Tố Tâm hiểu về con trai của , Ân Vũ Lam mỗi đều đem đồ ăn ngon đưa cho con trai của , liền đau lòng cho tiểu nha đầu, rõ ròng cô càng lấy lòng Hạ Cẩn Ngôn, Hạ Cẩn Ngôn càng bộ tịch gọi cô.
Nam nhân Hạ gia đều kiêu ngạo như , cô bé con trai giả vờ vô tội lừa gạt!
Sau mỗi như vật, cô bé đều thái độ nóng lạnh khí , vài tháng cũng tìm tới chơi, lúc Hạ Cẩn Ngôn mới cảm thấy sợ, đấu tranh tư tưởng lâu, mới lắp bắp chạy đến chỗ của Lâm Tố Tâm, nhắc nhở cô :“Mẹ, hình như lâu cùng dì Phùng gặp mặt!”
Lâm Tố Tâm sửng sốt một chút, ngay đó lộ ý vị thâm trường :“Thì ?”
Hạ đại thiếu gia thấy mắc lừa, buồn rầu, trong mắt xoay hơn nửa ngày, mới :“Cho nên, , chúng đến nhà dì Phùng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7761-phien-ngoai-ha-dai-thieu-gia-lua-hon-2.html.]
Lâm Tố Tâm tự hỏi một chút, cố ý :“Ừ, con cũng đúng, lâu gặp Tư Tư, như , chiều nay hẹn dì dạo phố, con ngoan ngoãn ở nhà sách .”
Hạ Cẩn Ngôn lập tức trở nên nóng nảy, dậm chân :“Mẹ!”
Lâm Tố Tâm :“Làm , năng cẩn thận, ngoan, cần nhớ , cơm chiều sẽ về, con ngoan ngoãn bài tập, bằng ba của con cao hứng, cuối tuần mang con chơi bóng .”
Hạ Cẩn Ngôn cảm thấy thật buồn rầu, nhà lừa gạt , rõ ràng khi còn nhỏ đối với chính gì nấy mà? Khẳng định là ba ở mặt bậy về !
Mê Truyện Dịch
Ăn cơm trưa xong, Lâm Tố Tâm thật sự chuẩn ngoài.
Hạ Cẩn Ngôn vốn đang do dự, kéo mặt mũi xuống dễ dàng như , nhưng mắt thấy thật sự , cũng nóng nảy lên, đành :“Mẹ, mang con cùng đến nhà dì Phùng ?”
Lâm Tố Tâm :“Con gì? Không con thích cùng Lam Lam chuyện ? Lúc lấy lòng con, con chịu ?”
Hạ Cẩn Ngôn mếu máo, :“Mẹ, con con sai , con đây liền xin Lam Lam….”
Lâm Tố Tâm lúc mới nở nụ , xoa đầu , giáo dục :“Không giống , con so với các bạn cùng tuổi thông minh hơn, cũng giống ba của con thực kiêu ngạo, chính là con , thật sự với con ít, khác đối với con, con quý trọng, nếu ỷ chút thông minh của , khi dễ bạn bè, về đều sẽ đối thật sự với con nữa, ?”