Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quản gia Tiền : “Thật xin cô Lâm. muộn như mà còn phiền cô nghỉ ngơi. do ba chịu uống thuốc, phiền cô khuyên .”
Lâm Tố Tâm còn tưởng rằng bệnh của Hạ Minh Tuyên nặng hơn, cô đang lo lắng, mặt lập tức tối sầm : “Sao chịu uống thuốc? Chú bảo bác sĩ nãy khuyên , cháu cũng chuyên gia, cháu càng .”
Vị thiếu gia nhà giàu thật sự quá đủ ! Cũng trẻ con ba tuổi, uống thuốc còn cần dỗ!
Quản gia Tiền : “Bác sĩ Thẩm thuyết phục lâu, nhưng , nhất định là cô mới . Từ nhỏ ba uống thuốc khi bệnh, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ thể nhờ cô khuyên nhủ.”
Lâm Tố Tâm : “Anh chịu cháu !”
Không quản gia Tiền nghĩ gì, chẳng lẽ trong mắt những tín của Hạ Minh Tuyên, cô tin cậy ? Vấn đề là ngay cả việc cô thi thực tập sinh cũng quản, bọn họ nghĩ rằng Hạ Minh Tuyên sẽ cho phép cô can thiệp việc cá nhân của ?!
Quản gia Tiền nôn nóng : “Cô Lâm, cô cứ thử . Chỉ cần cô thể khuyên ba uống thuốc, về lão già nhất định sẽ giúp cô bất cứ việc gì!”
Lâm Tố Tâm đột nhiên nghĩ, buổi tối Hạ Minh Tuyên bảo nhốt cô trong biệt thự, đến lúc đó nếu chuồn ngoài, chắc chắn sẽ cần quản gia Tiền che giấu giúp, bây giờ từ chối ông là quá sáng suốt.
Còn bằng cứ thử kiểm tra tình huống của Hạ Minh Tuyên , chừng Hạ Minh Tuyên cảm thấy thoải mái, chịu nổi đồng ý uống thuốc?
Cô chẹp miệng, tình nguyện : “Thôi , nhưng cháu cam đoan Hạ Minh Tuyên sẽ uống thuốc !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-882-chi-co-co-the-khuyen-cau-ay.html.]
Quản gia Tiền vui mừng khôn xiết: “Không cả, cô cứ qua là !”
Lâm Tố Tâm theo quản gia Tiền tới phòng ngủ của Hạ Minh Tuyên. Lúc trong phòng sáng trưng, còn vài nữ giúp việc đang bận rộn.
Ống kim tiêm tay Hạ Minh Tuyên rút , nghiêng dựa hai chiếc gối thật lớn ở đầu giường.
Bác sĩ Thẩm ở ghế cạnh mép giường với vẻ mặt đau đầu: “Cậu thể uống thuốc ? cam đoan đắng chút nào, viên thuốc con nhộng vị gì cả, còn nước thuốc cảm pha vị ngọt!”
Hạ Minh Tuyên chán ghét chất lỏng màu nâu trong ly sứ cầm tay, ngạo mạn đầu : “ bệnh, chỉ chóng mặt ho khan một chút khôi, ba ngày nữa là khỏe, đừng chuyện bé xé to.”
Bác sĩ Thẩm : “Cậu cứ thẳng là sợ đắng .”
Hạ Minh Tuyên lạnh lùng : “Ai sợ đắng cơ?”
Bác sĩ Thẩm : “Thế thử uống cho xem.”
Trí óc của Hạ Minh Tuyên đến nhường nào, thể dăm ba câu như lừa. Anh tức giận : “Anh tưởng ngu ngốc ? sẽ vì chứng minh sợ đắng mà uống mấy thứ thuốc kì lạ .”
Mê Truyện Dịch
Bác sĩ Thẩm thực sự phát điên. Cậu ba Hạ , từ nhỏ cho thể lo lắng, mỗi khám bệnh thuyết phục uống thuốc đều như đánh giặc. Trừ phi bà Hạ tự ở bên cạnh giám sát, bằng thì một nào hợp tác điều trị. Nếu mỗi năm nhà họ Hạ đều trả lương giá trời, cũng chẳng cam lòng hầu hạ.