Sau khi dùng bữa tối và dạo tiêu cơm với cha hời như thường lệ. Đêm đến, ngủ sớm.
Thế nhưng, ngủ đến nửa đêm, đang mơ màng thì thấy gò má cảm giác ngứa nhẹ. Trong cơn mơ hồ, nghĩ là muỗi, xua .
khi một bàn tay vỗ tới, thấy một tiếng chát chúa. Cú , khiến tỉnh hẳn vì sợ hãi.
“Thúy Trúc!” Ta khẽ gọi thị nữ trực đêm.
trong bóng tối, một bóng đen kịt bất động bên giường . Thân hình đó, rõ ràng là thị nữ mảnh khảnh của .
Quả nhiên, đó thong thả lên tiếng: “Châu Nam Chi, hôm nay trong Ngự Hoa Viên, vì nàng đẩy ?”
Là Quý Hướng Trạch.
May quá, quỷ. Ta khẽ thở phào một .
còn thở xong, thấy tiến lên một bước, cúi thấp xuống. Đáng sợ hơn cả quỷ.
“Châu Nam Chi, rõ ràng nàng tình thế ngày đó, cứu Tô Cẩm Hòa thì chịu trách nhiệm với nàng , vì nàng đẩy ?”
Trong bóng tối, thể rõ biểu cảm của . Chỉ thể thấy giọng khàn đặc, u ám.
Hắn dường như hiểu, như cam lòng, cố chấp một câu trả lời.
Thấy đáp, thậm chí nổi nóng trong giọng , truy vấn nữa, “Nàng , vì ?”
Đi hỏi một câu hỏi rõ như ban ngày như gì hả?
“Còn vì nữa? Đương nhiên là để thoái hôn !” Vốn dĩ dọa tỉnh bực , dậy, rụt góc giường, kéo dãn cách với , bực bội : “Lục hoàng tử, nếu nhầm, đây là Chu phủ, giữa đêm khuya, ngươi xông khuê phòng của thì cứ xông như ? Ngươi cần thể diện, còn cần đấy.”
Giọng điệu mấy thiện chí, mang theo sự oán giận vì đ.á.n.h thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tri-chi/chap-9.html.]
Không là từ nào kích thích . Hắn đột nhiên tiến lên một bước, vươn cánh tay dài , chính xác tóm lấy cánh tay . Dùng sức, kéo trong lòng, “Châu Nam Chi, đừng giả vờ nữa! Ta hỏi đại phu chữa thương cho nàng, nàng thương ở đầu, thể nào mất trí nhớ, càng thể nhớ thứ mà chỉ quên mỗi !”
Hắn siết chặt cằm , buộc ngẩng đầu , “Dụ cầm cố túng cũng chừng mực, đừng quá đáng. Nàng đừng quên nàng công lược , nếu công lược thất bại, nàng sẽ c.h.ế.t đấy...”
21.
Công lược?
Nghe thấy từ thốt từ miệng Quý Hướng Trạch. Ta chút ngạc nhiên, sững sờ.
chính khoảnh khắc ngẩn , bỏ lỡ cơ hội đáp trả . Chỉ Quý Hướng Trạch lên tiếng, giọng điệu bỗng trở nên dịu dàng hơn, “Nam Chi, năm xưa Tô Thái phó chăm sóc nhiều, khi ông qua đời, hứa với ông rằng sẽ giúp ông chăm sóc Cẩm Hòa. Ta và nàng tình như , từng nghĩ đến chuyện cưới nàng ...”
Ta chịu nổi cái vẻ giả bộ thâm tình của . Ta mất kiên nhẫn ngắt lời, nhân cơ hội thoát khỏi sự kìm kẹp của , “Rồi nữa? Chuyện đó liên quan gì đến ?”
Nghe , cơ thể đột nhiên cứng , giọng căng thẳng, “Ta chỉ là... sợ nàng hiểu lầm, giải thích cho nàng...”
“Lục Điện hạ, ngươi và Tô tiểu thư quan hệ gì, thật sự quan tâm, ngươi cần giải thích với .” Ta dừng . Thấy Quý Hướng Trạch nghẹt thở, môi c.ắ.n chặt, nhưng vẻ nổi giận như . Ta mới chậm rãi lùi , kéo dãn cách nữa. Nói tiếp, “Vả , mặc dù tại ngươi nghi ngờ mất trí nhớ, còn đến chuyện công lược gì đó. vẫn nhắc nhở ngươi, kẻ những điều với ngươi, e là lừa gạt ngươi .”
“Chưa đến điều gì khác, cứ cho chuyện công lược là thật , nhưng một chút ký ức nào về ngươi, cũng , e rằng nhiệm vụ công lược thất bại , ? chẳng vẫn đang sống đó ?”
Lúc , mắt thích nghi với bóng tối. Ta cuối cùng cũng rõ biểu cảm của Quý Hướng Trạch. Hắn mở to mắt, vẻ mặt như bừng tỉnh điều gì, như dám tin.
Hắn lẩm bẩm: “Nhiệm vụ thất bại? Làm thể? Ta cứ nghĩ, hôm nay nàng đẩy Tô Cẩm Hòa, là vì ghen tị. Ta cứ nghĩ nàng chỉ đang giở tính trẻ con, ép chủ động cầu hòa...” Nói đến đây, ánh mắt đột nhiên nóng rực. Như thể vớ cọng rơm cứu mạng, truy vấn : “Vậy, nàng chỉ là công lược thất bại nên quên thôi? Không là yêu nữa đúng ?”
Câu hỏi của Quý Hướng Trạch thật sự quá buồn . Ta thật nhịn , “phụt” một tiếng phá lên, “Lục Điện hạ, thật nhé, nếu chuyện nhiệm vụ công lược là thật, theo đuổi ngươi bao lâu? Nghe là bảy năm ?”
“Bảy năm, bảy tháng, cũng bảy ngày, nếu ngươi thích thì thích từ lâu . Không cần cái trò mất mới bàng hoàng tỉnh ngộ, nhận thích nọ ? Quá đỗi tầm thường.”
Trạm Én Đêm
Trong bóng tối, mỗi câu , sắc mặt Quý Hướng Trạch trắng bệch thêm một phần. Lời dứt, hình lảo đảo, lùi nửa bước.
Đôi mắt chằm chằm , đầy rẫy sự tự giễu, hối hận nồng đậm. Hắn lên tiếng, giọng khàn đặc. Một câu đầy ẩn ý: “Châu Nam Chi, nàng thắng ...”