46.
“Còn  40 giây  khi hết mười phút, các  tự lo cho  .”
Chu Thải   phớt lờ, gương mặt cô  là sự buông xuôi hiếm thấy.
“Liễu Tụ, Bạch Dương... Cảm ơn... cảm ơn hai .” Cô  vươn tay, đặt lên quả tim  mới sinh  trong lồng ngực, “Thật    ngày xưa... khụ khụ... khi ba chúng  vẫn còn bên ... Làm phiền hai  ...”
“Nhất định ... Sống cho ... sống thật ...” Đầu ngón tay dồn lực, cô  ấn mạnh xuống.
Giọng của MC vang lên,  chút cảm xúc: “Chúc mừng Liễu Tụ và Bạch Dương vượt ải thành công.”
 và Liễu Tụ  lặng. Chuyện  đến nước , thù hận cũng tan biến.
Chỉ còn một cảm giác nặng trĩu trong lòng, như mang ngàn cân.
 nhớ  cảnh cô  liều  cứu , m á u nhuộm cánh tay đứt rời.
Nhớ dáng vẻ cô  mỉm  khổ sở, kiên nhẫn giảng bài cho .
Nhớ hình ảnh ba đứa chúng  bước   lá khô trong một chiều đông, “rắc rắc”  chân.
 chậm rãi bước lên, cẩn thận chỉnh  cơ thể Chu Thải, nhẹ nhàng khép mắt cô  .
Tình cảm , ít nhất từng là thật.
Vậy là đủ .
47.
“Thật , điều kiện vượt ải trò chơi Bách Quỷ  đơn giản: Chỉ cần còn  một  chơi, là  thể  dương. Chiến thắng, xưa nay chỉ thuộc về một  duy nhất.” MC bình thản , “ đêm nay  đặc biệt, nên quy tắc đó  còn ý nghĩa. Liễu Tụ, việc mi  thể ung dung   trong sân chơi của , vốn là nhờ Đạo môn hậu thuẫn đúng ? Mấy trò lắt léo của mi,   thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ vì...mi mang đến niềm vui.”
Đến đây, giọng  dần trở nên điên loạn: “… vẫn  đủ… So với những quy tắc mi  phá vỡ, So với niềm vui mi mang đến! Cái giá mi trả! Còn ít lắm, còn quá ít! Vậy nên… một bảo vật như thế,    thể! Sao  thể để mi rời  chứ? Ha ha ha ha…”
“Mi   vì    gọi là Bách Quỷ Minh Nguyệt ?”
“Dưới trướng  thật sự  đúng một trăm ác quỷ, một trăm ván chơi. Quy tắc mới: Phải vượt đến ‘ván thứ một trăm’ thì mới  rời khỏi nơi . Vì  bạn  của mi, nhớ  thể hiện cho thật . Đừng để trăm quỷ thất vọng!”
Lời  dứt,  búng tay một cái.
Trạm Én Đêm
Không báo .
Trên giao diện livestream như bật chế độ “danmaku” (màn đạn bay) – chữ chạy kín màn hình.
Dày đặc như châu chấu, chữ bay đầy  trung: [Quá tuyệt... nhưng hai đứa nhỏ  còn chống đỡ  bao lâu nữa? Chu Thải thực sự  xuất sắc.]
[ cược là cô  sẽ chế* trong ván thứ mười.]
[ chọn ván mười ba, con nhãi đó đúng là  bản lĩnh, nhưng rõ ràng cũng dính chút Đạo môn. Đám quỷ  đúng là  nước .]
...
“Ngày hôm nay là Tết của Quỷ,  đến hàng vạn linh hồn đang xem livestream của  đó, hehe... Thấy khán giả hò reo ? Giữa bùn nhão tuyệt vọng, hãy mang đến cho chúng  thêm nhiều niềm vui nữa ~!”
48.
Nghe quy tắc mới  công bố,  những dòng bình luận kỳ dị tràn khắp màn hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-bach-quy-bugf/chap-15.html.]
Hy vọng  mới lóe lên trong lòng,   nữa lụi tắt.
Vượt qua một trăm trò chơi… ha.
Nó căn bản  định để chúng  sống sót rời khỏi đây.
Đêm nay chỉ là một chương trình tiêu khiển của vạn quỷ, giải trí đến chế*, hồn phi phách tán mới thôi.
RẦM!
Cả tòa ký túc xá đột nhiên rung lên một trận.
Trong khung hình livestream, tòa nhà bảy tầng bắt đầu vươn cao, điên cuồng mọc lên từng tầng một.
Giống như một cột trụ vươn tới tận trời, chỉ trong chớp mắt  cao vút lên tận chân mây.
“Tầng 103  xây xong. Ván thứ năm của Bách Quỷ sắp bắt đầu, mời đến phòng 812.”
Liễu Tụ nắm lấy bàn tay đang run rẩy của , dứt khoát : “Chị Dương. Bám sát theo . Nhất định, nhất định đừng bỏ cuộc.”
 ngơ ngác  cô : “Vẫn … tiếp tục ? Cậu  sợ ?”
Liễu Tụ nhẹ nhàng vén tóc : “Sợ chứ. Từ ngày đó, từng phút từng giây  đều sợ chế*  .  so với việc sống mù mờ,  càng   dậy  điều gì đó.”
“Vì những điều   bảo vệ,  thể dũng cảm một chút.”
“Chẳng … là  dạy  ?”
49.
Hai mắt  bỗng cay xè.
Từng  lúc   những lời  một cách đầy tự tin.
Có lẽ… là vì   một gia đình   hậu thuẫn, vì   từng thực sự rơi  tuyệt vọng.
 đêm nay, khi  thật sự cảm nhận  nỗi sợ—
 thấy  hổ vì từng chắc chắn khuyên  khác  dũng cảm.
Thậm chí còn thấy  thật nực .
 giờ  Liễu Tụ.
Cô gái từng cần    bảo vệ—
Giờ  dũng cảm chắn  mặt .
Có lẽ… những lời đó  bao giờ là sai.
  còn run rẩy, mà cố   vẻ nhẹ nhõm  khẽ: “Cậu như  khiến  thấy bản  quê mùa thật đấy. Chị Dương đây xưa giờ  từng  sợ là gì,   cũng !”
Liễu Tụ cũng mỉm : “Đó mới là chị Dương mà   chứ.”
“Đi thôi. Chúng  lên tầng !”
Nhìn bóng lưng cô  bước  phía ..  âm thầm thề trong lòng: Yên tâm , vì …  nhất định cũng sẽ  bỏ cuộc.