Trò Chơi Sinh Tồn Trong Cơn Đói Khát - Chương 24: Sinh Tồn Trong Sa Mạc
Cập nhật lúc: 2025-10-30 14:59:52
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh đặc biệt?
Thẩm Tiêu đang ở trong phòng thì đầu tiên gặp tình huống như . Cô thử thoát khỏi thế giới , nhưng quả nhiên bất kỳ phản ứng nào.
Có chuyện gì xảy bên ngoài ?
Cô ở cửa lắng một lúc, chỉ cảm thấy bên ngoài yên tĩnh đến lạ thường. Không còn cách nào khác, cô đành đẩy cửa bước , nào ngờ đến cầu thang thì đối diện ngay với mấy võ sĩ cầm binh khí.
Võ sĩ đó thấy cô, lập tức rút kiếm, hiệu cho cô xuống lầu, : “Đứng sang bên, đừng động đậy.”
Sau khi Thẩm Tiêu xuống lầu, cô mới phát hiện đại sảnh khách sạn chiếm giữ bởi nhiều lạ mang binh khí. Những khách trọ giống như cô đều đang xổm ở góc tường, chỉ còn vợ chồng bà chủ khách sạn quỳ ở giữa với vẻ mặt đầy lo lắng. Trước mặt họ là một đàn ông trung niên vết sẹo dài mặt.
Người đàn ông đó nhắm mắt, xung quanh ai dám thở mạnh, bộ đại sảnh chìm trong im lặng, chỉ thỉnh thoảng vọng từ bên ngoài vài tiếng cầu xin và tiếng nức nở.
Khoảng hơn mười phút , hơn mười từ bên ngoài khách sạn bước . Hầu hết họ đều mặc trang phục gọn gàng. Người đầu bước qua cửa liền ném xuống đất một bọc vải còn dính máu, : “Đầu của thằng họ Mã đây.”
Cái bọc đầu “lăn” đến bên cạnh đầu gối vợ chồng chủ khách sạn, khiến họ sợ hãi kêu lên ôm chặt lấy . Bà chủ run rẩy : “Các vị hảo hán, rốt cuộc gì thì xin cứ thẳng, cần dọa chúng như . Các vị tiền khách sạn, cứ lấy , chỉ xin hãy tha cho vợ chồng chúng một con đường sống.”
Thẩm Tiêu cũng thấy cái bọc đầu , sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Cô an ninh ở nơi vốn , nên luôn sống cẩn trọng, nhưng ngờ vẫn đ.á.n.h giá thấp mức độ nguy hiểm ở đây.
“Cái khách sạn rách nát của các ngươi đáng giá bao nhiêu?” Người đàn ông giữa đại sảnh khinh miệt , “Nghe đường mà thằng họ Mã bán đều do các ngươi giúp , nghĩa là các ngươi đang việc cho nó?”
Liên quan đến chuyện sống c.h.ế.t, đầu óc bà chủ xoay chuyển nhanh. Bà vội vàng : “Nói chúng liên quan đến ông Mã thì cũng đúng, nhưng bảo là việc cho ông thì hẳn. Đại nhân , cả ốc đảo đều trong tay ông , đổi là ai chẳng việc cho ông để kiếm miếng cơm. Mạch nha mà khách sạn , ông mang ngoài bán bảy tám lạng bạc một cân, chúng cho ông hai ba trăm cân, mà ông chỉ cho ba mươi lạng bạc để đuổi chúng . Trong lòng chúng oán hận, nhưng dám gì chứ, chẳng vẫn dựa ông để sống . Đại nhân chúng việc cho ông , chi bằng là việc cho chủ nhân của ốc đảo thì đúng hơn.”
Lời khiến sắc mặt đàn ông to lớn dịu đôi chút. Hắn hỏi: “Mạch nha là do ngươi ?”
Ánh mắt bà chủ lướt qua Thẩm Tiêu, bà cúi đầu, nhắc đến cô, chỉ đáp: “Vâng. Ban đầu khách thương Trung Nguyên ngang qua thiếu tiền, nên bán công thức cho .”
Lý do tạm thời thể chấp nhận .
“Những thứ mà ở Trung Nguyên cũng , đến đây thành bảo vật hiếm . Cũng nhờ bọn họ rầm rộ bán đường, chúng mới phát hiện nơi .” Lúc , một tùy tùng bên cạnh lên tiếng : “Lý ca, ốc đảo chỉ một khách sạn, hơn nữa còn cần một tiếng Hán để phiên dịch. Nếu họ ý đồ , giữ cũng chẳng . Tạm thời cứ định tình hình, chủ tử sắp dọn ở .”
Lời của khiến đàn ông to lớn giữa trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu : “Hai dọn căn phòng nhất, ngoài tầng hai chúng bao trọn, cho phép bất kỳ ai khác .”
Bà chủ xong, vợ chồng tạm thời thoát nạn, vội vàng gật đầu liên tục: “Vâng , chúng sẽ ngay. Các vị còn dặn dò gì khác ?”
“Đun nước nóng, sẵn ít đồ ăn ngon.”
“Vâng .” Bà chủ đáp lời, lập tức hiệu cho các khách trọ khác nhanh chóng lên lầu dọn . Trong chốc lát, bộ đại sảnh khách sạn trở nên hỗn loạn, như một tổ chim phá vỡ.
Thẩm Tiêu vì ở phòng tầng hai nên đương nhiên đuổi ngoài. May mắn là cô nhiều đồ đạc, khi dọn , tầng một vẫn còn phòng trống, bà chủ sắp xếp cho cô ở căn phòng bên cạnh.
“Hôm nay cảm ơn bà.” Thẩm Tiêu lên tiếng cảm ơn. Dù nữa, bà chủ cũng kéo cô rắc rối.
“ cũng chỉ gây thêm chuyện.” Bà chủ thở dài, giữa lông mày hiện rõ vẻ lo lắng. “Không khách sạn còn thể tiếp tục mở cửa .”
Lời Thẩm Tiêu nên đáp thế nào. cô thể chắc chắn, “cảnh đặc biệt” mà trung tâm thương mại ảo nhắc đến, chắc chắn liên quan đến nhóm .
Qua cuộc trò chuyện giữa hai đàn ông khi nãy, vẻ như họ ban đầu chỉ tìm một nơi đóng quân. việc của ông Mã rầm rộ bán đường khiến họ chú ý đến ốc đảo , nên mới kéo đến đây.
Xét cho cùng, nhân quả của chuyện , cô cũng một phần.
“Đừng lo lắng, chắc sẽ . Nếu bà thật sự bất an, chi bằng chuẩn sẵn đường lui. Dù là sa mạc, nhưng nếu trốn, vẫn cơ hội.” Thẩm Tiêu .
Bà chủ thở dài, “ . Chúng chỉ sống yên vài ngày thôi, khó đến chứ.”
Thẩm Tiêu dọn dẹp xong, bên ngoài khách sạn xuất hiện một nhóm khác. Cô lặng lẽ vén rèm sân , chỉ thấy một đoàn đàn ông mặc trang phục gọn gàng khiêng một chiếc kiệu thẳng trong khách sạn. Cho đến khi chiếc kiệu đưa lên lầu, dáng vẻ của bên trong vẫn ai thấy rõ.
Ốc đảo đột nhiên đổi chủ, tất nhiên tránh khỏi một phen xáo trộn. May mắn là tình hình hỗn loạn kéo dài quá lâu, chỉ vài ngày , âm thanh ồn ào bên ngoài dần nhỏ . Thẩm Tiêu lặng lẽ quan sát, thấy ốc đảo tuy vẫn còn căng thẳng, nhưng xảy thêm vụ đổ m.á.u nào. Không rõ những thuộc hạ của ông Mã xử lý , nhưng hiển nhiên, nhóm mới chính thức chiếm giữ nơi .
Vài ngày , những thương nhân sinh sống trong ốc đảo dường như nhận chủ nhân mới là kẻ thích g.i.ế.c chóc. Họ bắt đầu thăm dò, xuất hiện trở đường phố. Dần dần, ốc đảo khôi phục phần nào sinh khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-sinh-ton-trong-con-doi-khat/chuong-24-sinh-ton-trong-sa-mac.html.]
Bên ngoài đang dần hồi phục, nhưng trong khách sạn vẫn bao trùm khí lo sợ.
Chủ nhân mới của ốc đảo ở tầng hai dường như quen với đồ ăn trong khách sạn, mỗi bữa đều chỉ ăn ít. Điều khiến bà chủ sống trong trạng thái căng thẳng suốt ngày, chỉ sợ một khi phật lòng vị khách thì hậu quả sẽ khó lường.
Lại thêm một ngày nữa, thức ăn gần như còn nguyên trả xuống. Người tùy tùng mang khay đồ ăn đến, đặt mạnh xuống mặt bà chủ, giọng lạnh lùng:
“Làm món khác . Nếu chủ nhân còn ăn, sẽ g.i.ế.c các ngươi .”
“Hà Đại Hữu, hà tất căng như .” Người võ sĩ cùng bên cạnh khuyên nhủ gã tùy tùng, sang hỏi bà chủ: “Cô món ăn Trung Nguyên ?”
Bà chủ từng đặt chân đến Trung Nguyên, thể , “Cái …” Bà lộ vẻ khó xử, “Nếu , dâng lên từ lâu .”
Lúc , ông chủ khách sạn nhỏ giọng bên cạnh: “Có lẽ cô Thẩm …” Lời còn dứt, bà chủ vội vàng chặn .
luyện võ tai mắt sắc bén, võ sĩ cạnh thấy, liền hỏi: “Ngươi ai ?”
Ông chủ khách sạn giật , vội đáp: “Là một vị khách Trung Nguyên đang trọ ở khách sạn chúng .”
“Người Trung Nguyên?” Đôi mắt võ sĩ khẽ híp .
“Vâng, cô ở đây một thời gian .” Bà chủ sợ chồng thêm điều gì thỏa đáng, vội vàng tiếp lời, “Cô vốn đợi đoàn thương nhân để cùng rời , nhưng gần đây khách thương Trung Nguyên nào đến, nên vẫn tạm ở khách sạn.”
Việc trong khách sạn ai ở trọ, những võ sĩ vốn nắm rõ. Nghĩ đây tầng hai quả thực từng hai Trung Nguyên, liền : “Đi gọi cô đến.”
“Chúng ngay.”
Vợ chồng bà chủ bước khỏi bếp, bà chủ liền nhéo chồng một cái, nhỏ: “Sau thì đừng bừa.”
“ vì cho chúng , nhận việc của bà, ít nhất bà lo lắng nhiều như .”
Bà chủ im lặng, gì thêm.
Hai đến phòng Thẩm Tiêu, còn kịp để bà chủ mở miệng, ông chủ nhanh chóng : “Cô Thẩm, quý khách ở tầng hai cô là Trung Nguyên, mời cô một vài món ăn Trung Nguyên.”
Yêu cầu đến đột ngột. Thẩm Tiêu liếc thấy ánh mắt bà chủ né tránh, dám thẳng , trong lòng liền đoán phần nào. “Xem , hình như thể từ chối.”
Đáp cô chỉ là ánh mắt khẩn cầu của ông chủ khách sạn.
“Đã thể từ chối, thì thôi.” Thẩm Tiêu khẽ sờ miếng ngọc bội cổ tay, bảo họ dẫn đường.
Khi ba đến bếp, tùy tùng thấy cô, định mở lời, nhưng võ sĩ bên cạnh chặn : “Bây giờ quan trọng nhất là để chủ nhân ăn một chút .”
Nghe lời , tùy tùng như chợt nghĩ điều gì đó, nhưng cố nén hỏi.
Người võ sĩ tiên đ.á.n.h giá Thẩm Tiêu một lượt, đó mới : “Cô nương món ăn Trung Nguyên ?”
“Biết. Không quý khách lầu ăn món gì?”
“Cô những món nào?”
Thẩm Tiêu liếc quanh gian bếp, thấy bên cạnh thịt, bột mì, thậm chí còn một bó rau xanh. Cô : “Nguyên liệu ở đây chỉ đủ để một vài món ăn từ bột mì. Không quý khách là ở ? Nếu là phương Bắc, thể mì kéo sợi hoặc mì Tào tử. Nếu là Giang Nam, thể chút cá bột mì thanh đạm.”
“Vậy thì mì Tào tử .” Người võ sĩ đáp.
“Mì Tào tử ?” Thẩm Tiêu gật đầu. Mì Tào tử là món ăn đặc trưng của Tây An, điều đó nghĩa vị khách lầu thể là Quan Nội. “Vâng.”
Tay nghề của Thẩm Tiêu đương nhiên hơn bà chủ. Từ nhào bột, cán bột đến sốt thịt, động tác của cô liền mạch, gọn gàng. Khi mùi thịt thơm lan tỏa trong khí, võ sĩ và tên tùy tùng đang canh trong bếp đều kìm mà lộ vẻ mừng rỡ.
Khi bát mì Tào tử phủ đầy thịt băm xong, họ cẩn thận kiểm tra, xác nhận độc vội vàng mang khi còn nóng.
Bà chủ thấy , liên tục cảm ơn Thẩm Tiêu. Tuy nhiên, ngay lúc bà nghĩ rằng thể thở phào nhẹ nhõm, mười lăm phút , bát mì gần như còn nguyên vẹn mang trở về…