Cơ thể  cũng bắt đầu trở nên nhẹ bẫng, như thể đang bay lượn giữa những đám mây.
 chỉ vài giây, cơ thể    một lực hút mạnh mẽ từ trái đất kéo xuống.
Đột nhiên  mở mắt.
Trước mặt  là một khuôn mặt tiều tụy nhưng quen thuộc.
“Mẹ.”  mở miệng, giọng khản đặc.
15
“Thanh Thanh, con tỉnh !” Đôi mắt   bỗng mở to, bà vội vàng  dậy ấn chuông gọi y tá.
Ngay  đó, vài y tá vây quanh một bác sĩ chạy .
Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, cô  gật đầu: “Đã qua khỏi nguy hiểm , cứ ở  viện theo dõi vài ngày nữa.”
Mẹ  vui mừng nắm chặt bàn tay tái nhợt của : “Tuyệt quá Thanh Thanh, con còn sống! Con   cả tuần qua   sống như thế nào !”
Nhìn bức tường và trần nhà trắng toát của bệnh viện,    dậy nhưng đầu đột nhiên choáng váng.
“Ấy da, con mau  yên , đừng động đậy lung tung!” Mẹ  mắng yêu ép   ,  dậy  rót nước cho .
Chính lúc ,  nhớ   chuyện.
Một tuần , cả phòng ký túc xá chúng   hẹn sẽ cùng   du lịch  nghiệp.
Triệu Địch từ nhỏ   gia đình coi như một bình m.á.u miễn phí, chuyến du lịch  nghiệp   là chuyến  đầu tiên trong đời  , vì  khi lập kế hoạch,   còn dốc lòng hơn bất kỳ ai.
Đợi ba ngày  chuyến  kết thúc,   sẽ lao  công việc, tiếp tục trả giá  thứ cho cái gia đình hút m.á.u đó.
Lúc khởi hành, chúng  đợi xe ở cổng trường,    bầu trời trong xanh vô cùng, nở một nụ  khao khát tự do.
Đường Đường là trẻ sinh non, từ nhỏ sức khỏe  yếu, cứ dăm bữa nửa tháng   truyền nước, uống thuốc là chuyện thường xuyên của  : “Tớ lớn lên trong thuốc thang mà.”
Có  tan học  buổi tối, Đường Đường trốn trong hành lang ôm  : “Gia đình tớ lo lắng   tớ  chuyện gì sẽ   ai chăm sóc nên họ bắt tớ  về quê thi công chức,  sống  sự giám sát của họ, thậm chí    xem mắt  kết hôn thì đối phương cũng nhất định  là  ở quê.”
Cậu   , nước mắt lấp lánh: “Thanh Thanh, tớ thật sự  ngưỡng mộ . Cậu  một cơ thể khỏe mạnh,  ý chí vươn lên,  còn  sự ủng hộ vô điều kiện từ gia đình.”
Sau ,  thi đỗ đại học  nhận  ngôi trường mơ ước.
Lý Vi  chuyện, ghen tị đến mức gần như phát điên,   giường xé giấy, ném đồ đạc.
Triệu Địch và Đường Đường đều lộ  vẻ mặt khó tả nhưng      thật sâu, bày tỏ sự thấu hiểu.
Lý Vi bắt đầu trở nên thất thường, thậm chí còn đối đầu với cả phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-sup-rua-bien/chuong-12-full.html.]
Khi lập kế hoạch du lịch  nghiệp, Đường Đường vì lịch sự  hỏi ý kiến  .
Không ngờ    đồng ý ngay lập tức.
Nghĩ đến việc    lẽ sẽ khó  cơ hội tụ họp đông đủ, chúng  đều quyết định gác  ân oán, tận hưởng chuyến du lịch  nghiệp kéo dài ba ngày .
 khi  xe công nghệ  đường đến ga tàu cao tốc, một chiếc xe tải lớn chở quá tải đột nhiên lao tới tông .
Anh tài xế và ba   ở ghế  đều  qua khỏi  khi cấp cứu.
Chỉ còn  ,   ở ghế phụ, may mắn nhặt   một mạng.
 cũng  hôn mê suốt một tuần.
16
Sau khi xuất viện,   trầm cảm một thời gian, mỗi ngày đều mơ thấy những trải nghiệm từ trò chơi Súp Rùa Biển đêm đó, mỗi khi tỉnh dậy,  đều đầm đìa nước mắt.
Anh tài xế   đúng, chỉ  một  sống sót.
Và Triệu Địch, Đường Đường, cả Lý Vi đều  dành cơ hội cuối cùng cho .
Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ khai giảng, cuối cùng  cũng vực dậy tinh thần, bắt đầu chuẩn  cho việc nhập học.
 đúng  tối nay,  nhận  một email  hẹn giờ từ hai tháng .
Trong căn phòng tối đen, giọng  của trưởng phòng ký túc xá  vẻ âm u: “Chào , Hạ Thanh Thanh. Chỉ vài ngày nữa là  sẽ đến trường X báo danh  nhỉ? Chúc mừng  nhé, hơn một năm nỗ lực  uổng phí. Chúc  học ,  nghiệp xuất sắc.”
“Thôi  , tớ chỉ là ghen tị với  thôi, tại    gì là   cái đó. Tớ thừa nhận tớ nhỏ mọn, tớ cũng thừa nhận tớ dễ ghen tị với  khác, đặc biệt là kiểu  như , gia đình hạnh phúc,   thiếu tiền.
Nếu  ở xa tớ, tớ sẽ chẳng thèm quan tâm đến .   ở  gần tớ, giường của  ngay cạnh tớ, thế nên tớ khó mà  ghen ghét .
Thế nhưng khi  đối mặt với những lời mỉa mai của tớ mà  xòa bỏ qua, tớ dần nhận  sự non nớt của . Tớ bắt đầu hối   sửa đổi bản .  thói quen độc miệng luôn khiến tớ hết   đến  khác  hỏng mối quan hệ với  . Tớ  tự trách và cũng  đau lòng. Vì , khi Đường Đường hỏi tớ   cùng    chuyến   nghiệp , tớ   nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay. Bởi vì tớ  để  cho   một dấu chấm hết thật tử tế. Được , tớ chính là kẻ hèn nhát như , tớ chỉ dám gửi bức thư  cho  xem ngay  thềm năm học mới.  tớ tin rằng, lúc  tớ chắc chắn cũng  tìm thấy phương hướng cuộc đời mới cho . Chúc  mang theo hy vọng của tất cả chúng tớ, hãy sống thật  nhé.”
[Từ: Lý Vi.] 
 ôm điện thoại   giường   lâu, dường như  trút bỏ tất cả những cảm xúc  kìm nén.
 lưu bức thư   ổ đĩa đám mây của , khóa  bằng một khóa điện tử  mật khẩu là  phòng ký túc xá đại học.
Sau đó, cầm theo tấm ảnh chụp chung của bốn chúng , bước  khỏi căn phòng nhỏ  giam  hai tháng.
Để cảm nhận đất trời, để cảm nhận gió mát mưa phùn, để cảm nhận sức mạnh của sự sống và hy vọng.
 sẽ mang theo những viễn cảnh và ước vọng của họ về cuộc đời, sống một cách tự do, thoải mái  trần thế.
- Hết -