Trong lời nghi vấn của trưởng phòng ký túc xá,  chợt nghĩ  một ý, hỏi Đường Đường: “Sau khi  đàn ông g.i.ế.c c.h.ế.t  vợ,   kết hôn với một  phụ nữ khác và sinh  cô con gái  đúng ?”
Đường Đường hài lòng kéo dài âm điệu: “ .”
Càng ngày càng gần với sự thật, Lý Vi hỏi tiếp: “Cậu   trong câu chuyện   sự chênh lệch thời gian, ý là việc  đàn ông với vợ lên núi và việc con gái lên núi là hai trải nghiệm khác  ?”
“ !”
Nghe đến đây, đáp án  hiện rõ.
Trưởng phòng ký túc xá chợt vỡ lẽ, phấn khích : “Sau khi  vợ c.h.ế.t thì đầu thai chuyển kiếp trở thành con gái của  đàn ông và  vợ thứ hai! Vậy nên cô con gái chính là  vợ   chết!”
“ !”
Đường Đường cũng phấn khích,   khuyến khích chúng : “Bây giờ các  đoán xem, lúc đó cô con gái   gì mà khiến  đàn ông phát điên.”
Cả căn phòng trong ký túc xá im lặng trong giây lát.
Bỗng nhiên giọng  vang lên nhẹ nhàng, vọng   trần nhà: “Cô con gái … Lần , bố đừng đẩy con xuống nữa nhé.”
“Á á á…” Tiếng hét của mấy cô gái đồng loạt vang lên như sấm nổ,  ngay giây tiếp theo  chìm hẳn  trong chăn của từng .
“Thanh Thanh, giọng    đáng sợ quá!” Đường Đường vẫn  hết sợ hãi mà trách : “Suýt nữa tớ tưởng cô con gái thật sự xuất hiện !”
Sao    cảm thấy sợ hãi chứ, mãi  mới thấy sởn gai ốc: “Này, điều hòa của chúng   mở thấp quá ,  tớ cứ thấy lạnh thế nhỉ? ”
Trưởng phòng ký túc xá thò đầu  khỏi chăn, thở hổn hển vì thiếu  khí: “Tớ tăng thêm hai độ nhé, các    ý kiến gì chứ?”
Sau khi nhận  sự đồng ý, trưởng phòng ký túc xá liền lấy điều khiển điều hòa từ cạnh giường , tăng nhiệt độ lên.
Trong tiếng 'tít tít’,  chú ý thấy  khe cửa ký túc xá, chiếc đèn cảm ứng hành lang    tiếng hét của chúng   giật   vụt tắt.
Không hiểu vì ,  chợt cảm thấy rùng  hoảng sợ. 
3 
“Lý Vi, đến lượt  .” Đường Đường bắt đầu chơi quá hăng, còn chủ động dẫn dắt trò chơi. 
“Cậu  sợ nữa ?” Lý Vi  khẩy: “Khi nãy tớ hét lên là do  dọa đấy! Cậu thì  , cứ    giật .”
Đường Đường ngượng nghịu khựng , bất mãn nhưng vẫn miễn cưỡng xin : “Xin  mà.”
Lý Vi  đáp   , mà  tiếp: “Trò Súp Rùa Biển của tớ   những yếu tố ma quái hư ảo như của các  , đây là một bài toán logic. Câu chuyện là  một câu hỏi trắc nghiệm, chọn đáp án nào cũng đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-sup-rua-bien/chuong-2.html.]
Giọng Lý Vi  dứt,  khí im lặng trong chốc lát.
“Hả? Xong  á?”
Trưởng phòng ký túc xá phá vỡ sự im lặng, bất mãn : “Thông tin ít quá cứ như mò kim đáy bể .”
Trước lời phàn nàn của chúng , Lý Vi vẫn  hề d.a.o động: “Cứ đoán đại , câu chuyện  đơn giản.”
Cậu   định đổi đề tài. 
Thế là  hỏi: “Có  c.h.ế.t ?”
“Có.”
Đường Đường cũng tiếp lời hỏi: “Cách  đó c.h.ế.t  quan trọng ?”
“Có.”
Trưởng phòng ký túc xá chợt lóe lên ý tưởng: “Thủ đoạn g.i.ế.c   biến thái ? Có  là p.h.â.n x.á.c ?”
Lý Vi khựng , dường như  ngạc nhiên vì chúng  đoán nhanh như : “ .”
  hỏi: “Vậy thì các lựa chọn của câu hỏi trắc nghiệm  liên quan đến các mảnh xác ?”
“Vừa đúng   đúng.”
“Vừa đúng   đúng?” Đường Đường ngớ : “Kiểu đáp án  mơ hồ quá!”
“Tự đoán .” Thái độ của Lý Vi  kiêu ngạo,   vui mà nhíu mày.
Kể từ  thất bại trong kỳ thi đại học,   cứ như một con nhím xù lông, lời  và hành động luôn mang theo sự thù địch khó hiểu.
Nếu      đồng ý tham gia chuyến du lịch  nghiệp, chúng  cũng chẳng khuyên    thứ hai.
Dường như trưởng phòng ký túc xá chẳng hề  ,   say mê trả lời, tiếp tục hỏi: “Câu hỏi trắc nghiệm là do hung thủ đặt  ?”
“ .”
“Tớ  !”  như thể  thêm một bộ não : “Hung thủ p.h.â.n x.á.c nạn nhân xong, giấu  các túi khác ,  đó hỏi  nhà nạn nhân rằng, đoán xem  là  chết? Vậy nên dù  nhà chọn gì, đáp án cũng đều đúng!”
“Gần đúng .”
Giọng Lý Vi lạnh lùng: “Đáp án là hung thủ giấu các mảnh xác trong các căn phòng khác ,   với  của nạn nhân rằng, đoán xem con của bà  ở căn phòng nào. Dù   đưa  bất kỳ lựa chọn nào, hung thủ đều  đúng . Vì      con    g.i.ế.c c.h.ế.t và  p.h.â.n x.á.c một cách tàn nhẫn.”
Nghe xong ai nấy đều  kìm  mà tặc lưỡi: “Hung thủ biến thái quá.”