Đường Đường rụt   một chút: “Giờ cả khu ký túc xá  chỉ còn  phòng ký túc xá của chúng  thôi nhỉ? Nửa đêm  mà chúng   kể mấy chuyện , đúng là kích thích quá mà.”
Trưởng phòng ký túc xá đồng tình: “ cũng  thể phủ nhận là khá ru ngủ, tớ thấy  buồn ngủ  đấy.”
“Đừng mà, Hạ Thanh Thanh còn  kể.” Lý Vi sốt ruột cắt lời của trưởng phòng ký túc xá.
Qua ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ,  thấy    chống  dậy  về phía : “Đã  mỗi  một câu chuyện ,  Hạ Thanh Thanh  thể ngoại lệ ?”
 lập tức tự minh oan cho : “Đương nhiên là tớ sẽ kể .”
 hắng giọng.
Lúc  chuẩn  kể cho    một câu chuyện Súp Rùa Biển phiên bản kinh dị loại kinh điển nhất thì… 
Đột nhiên trong đầu  hiện lên một ý nghĩ cực kỳ kinh hãi… 
“Đừng kể! Cái kết trong trò chơi Súp Rùa Biển sẽ tương ứng với cách c.h.ế.t của  kể!”
Ngay lập tức  rùng . 
Chuyện gì thế , tại     dự cảm đáng sợ như ?
Bọn họ thấy   động tĩnh gì, trưởng phòng ký túc xá nhẹ giọng hỏi : “Thanh Thanh, … ngủ  ?”
Lý Vi  khẩy một tiếng: “Không  là   kể đấy chứ? Cố tình kéo dài thời gian,  đợi đến khi tất cả chúng  đều buồn ngủ ?”
Đường Đường tức giận lên tiếng giúp : “Này Lý Vi,  đừng quá đáng thế chứ, chẳng qua là kể chuyện thôi mà,  gì mà  kể ? Ai mà chẳng   ghen tị…”
“Suỵt.”
Trong tiếng cãi vã ngày càng gay gắt của họ, đột nhiên   thấy một tiếng động kỳ lạ từ bên ngoài cửa.
Thế là  vội vàng thì thầm ngắt lời họ: “Nghe kìa, bên ngoài   đúng ?”
4 
Tất cả   lập tức im bặt, lắng tai lên để xác minh suy đoán của .
Chúng   thấy trong hành lang tối tăm và im ắng, đột nhiên từ xa vọng tiếng giày cao gót kỳ dị.
“Cộp.”
“Cộp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-sup-rua-bien/chuong-3.html.]
“Cộp.”
Trong căn phòng ký túc xá chật hẹp đến mức khó  thấy cả tiếng thở, lập tức  bao trùm bởi bầu  khí kỳ dị.
Điều kỳ lạ là chúng  đợi  lâu nhưng chỉ  thấy tiếng giày cao gót mà   thấy tiếng ai  qua.
Càng kỳ lạ hơn là tiếng giày cao gót , mỗi bước    cách thời gian  dài. 
Có thể    chậm hoặc là   chỉ  một chiếc giày.
 cố nén nỗi sợ hãi, lặng lẽ chui  trong chăn, lấy điện thoại  nhắn trong nhóm chat: [Chẳng lẽ tòa  còn  sinh viên  nghiệp khác   ?] 
Trưởng phòng ký túc xá trả lời  đầu tiên: [Không thể nào, chúng  vì  tránh giờ cao điểm mua vé, cố tình kéo dài đến ngày cuối cùng mới  mà. Hơn nữa buổi tối khi chúng   qua tầng một, dì quản lý ký túc xá còn nhắc nhở chúng  mà? Cô  , hôm nay là đêm cuối cùng , cả tòa chỉ còn  bốn đứa  thôi, nhất định  chú ý an .] 
Đường Đường như vỡ lẽ, gửi liền mấy icon kinh hoàng,  đó : [Chẳng lẽ là dì quản lý ký túc xá  mộng du?] 
 chui đầu  khỏi chăn, lắng  tiếng giày cao gót đang từ từ tiến đến,  đó   suy đoán của : [Tớ cứ cảm thấy  bên ngoài là   khập khiễng thì .] 
Lúc , Lý Vi vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: [Tớ  , ba mươi năm   một đàn chị  khập khiễng  tự tử ở tòa . Nghe  là vì bản   khập khiễng mà còn  xinh , chị  tỏ tình thất bại, vì tình mà đau khổ. Thế là  hôm nhảy lầu, chị  còn cố tình mặc một chiếc váy đỏ và mang một đôi giày cao gót. Có khả năng,  bên ngoài là chị  ?] 
Đường Đường lập tức biến thành "gà rú" trong nhóm chat: [Tiêu  tiêu , trò chơi Súp Rùa Biển phiên bản kinh dị của chúng  thật sự  dụ ác quỷ đến !] 
Tiếng giày cao gót như tiếng chuông tử thần, từng nhịp từng nhịp đều dẫm lên nhịp tim của chúng .
Cuối cùng, tiếng giày cao gót biến mất ngay  cửa phòng ký túc xá của chúng .
 ngẩng đầu lên,  xuống khe cửa.
 lúc đó,   thấy một mũi giày màu đỏ tươi.
Đồng thời trong phòng cũng  ba tiếng dốc nặng nề và sợ hãi.
“Cốc cốc cốc.” Có  đang gõ cửa ở bên ngoài.
  một ai trong chúng  dám động đậy.
Chúng  cứ như những bức tượng chỉ ngây   giường, trơ mắt  cánh cửa  gõ càng lúc càng thô bạo.
“Rầm rầm rầm!” Hình như  bên ngoài sốt ruột .
Người bên ngoài thấy   ai đáp , liền gầm gừ, giọng vang lên  kỳ dị  thê lương, chị  bắt đầu đạp cửa.
Cả   run rẩy đến mức sắp ngất , cuối cùng cũng khôi phục một chút lý trí, tay run rẩy với lấy điện thoại soạn tin nhắn cầu cứu gửi 110.