Giờ thì xong,   mặt khi trực ban,  bắt một  thì trừ lương,  bắt hai  thì cảnh cáo,  bắt ba  sẽ  sa thải. 
Không   đùa hí hửng   giúp như , hiện tại vô dụng .
Sau ngày mùa thu hoạch, lúa mì vụ đông và hạt cải dầu  gieo trồng, hiện tại là thời điểm nhàn rỗi,  cần xuống ruộng. Có một đống thời gian rảnh,  Chu Chấn  mang theo con trai con gái  thành phố. 
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy ngày nay trong nhà xảy  nhiều chuyện, Chu Chấn bận rộn giải quyết mâu thuẫn gia đình,  để ý gì đến công việc. Hai ngày nay  đến thỏa thuận, Chu Chấn như thường lệ lượn quanh, phát hiện trong xưởng đang  kiểm soát chặt chẽ.
“Người phía    ,  gì đó?”
Chu Chấn vội vàng : “ là Chu Chấn, bộ tuyên truyền, sắp cuối năm , lãnh đạo bảo   quanh xưởng, tìm kiếm một   , việc  để bình chọn công nhân ưu tú cuối năm.”
“À, bộ tuyên truyền,  mới tới hả, bộ phận hậu cần chúng  lấy   công nhân ưu tú,   tìm thì nên đến xưởng tuyến  tìm.”
“Anh tải  gì thế, hậu cần là cơ sở phát triển của xưởng thép chúng , bình chọn công nhân ưu tú   thể thiếu bộ phận hậu cần chứ?” 
“Ha ha ha, thằng nhóc    chuyện.”
Chu Chấn  đưa cho mấy  hút thuốc, trò chuyện mấy câu  quen, Chu Chấn hỏi bóng gió mới  lãnh đạo cấp  lên tiếng, mùa đông hanh khô cần chú ý phòng cháy, cấp  coi chuyện như một nhiệm vụ, trong quá trình kiểm tra, nếu phát hiện ai đục nước béo cò   mặt thì sẽ ăn trái đắng. 
“Phải  lịch trình kiểm tra chứ, nếu   cảnh giác cả ngày sẽ mệt mỏi lắm.” 
Một công nhân già nhíu mày nhổ nước bọt: “Nghĩ cái gì đấy, lãnh đạo    nhiệm vụ,  kiểm tra lúc nào thì đến,  cố định,   là lãnh đạo,   thể quan tâm đến những công nhân bình thường như chúng ?”
“Cậu Ngưu,   nhảm gì đấy,  chuyện  suy nghĩ ?”
“Ôi đội trưởng đừng nóng giận,  quen vạ miệng  cũng  mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-111.html.]
Chu Chấn  theo hai tiếng, lấy cớ còn việc   rời  .
“Người  em, khi nào  thời gian thì qua chơi nhé,    mời  hút t.h.u.ố.c lá sợi, loại đó mạnh lắm.”.
“Cảm ơn  trai.”
Chu Chấn xoay  rời , nụ   mặt biến mất, cấp tốc  tìm Viên Kiến Quân bàn bạc.
Viên Kiến Quân lớn lên trong xưởng thép, quen nhiều  hơn Chu Chấn, sớm  gần đây xưởng thép  thắt chặt kiểm soát,   cảm thấy việc   sẽ khó xử lý, nhưng   là  thể.
Chu Chấn  thấy như : “Anh, em thấy  đơn giản như phòng chống hỏa hoạn mùa đông khô hanh,  đây mùa đông năm nao cũng phòng chống hỏa hoạn mà,   nghiêm ngặt như thế.”
“Đương nhiên là , năm nay nghiêm ngặt hơn các năm  là chuyện bình thường,   tháng  trạm lương thực tỉnh thành xảy  hỏa hoạn, thiêu rụi một nhà kho, thiệt hại quá lớn, lãnh đạo từ  xuống  của trạm lương thực  đều  chửi muối mặt, tất cả công nhân trực tiếp liên quan đều  đuổi về nhà.”
“Tại    đăng lên báo?”
Viên Kiến Quân  khẽ: “Người   năng lực thôi, lên báo  lớn chuyện, đến lúc đó  chỉ nhân viên  trách nhiệm liên quan  đuổi, mà những lãnh đạo  cũng sẽ  đuổi hết.” 
Trạm lương thực là nơi quan trọng, lương thực  quý giá, nhân viên công tác ở trạm lương thực nhận tiền lương và phúc lợi cao như  mà ngay cả công việc cơ bản cũng   xong thì  dân sẽ  chấp nhận.
Bảo .
Có lý do chính đáng để kiểm soát chặt chẽ, nhưng Chu Chấn vẫn cảm thấy  .
“Anh ,  là chúng  bỏ qua   .”
Bỏ qua, Viên Kiến Quân cũng  bỏ qua, nhưng nếu     thì   sẽ  còn cơ hội nữa.