Trương Huệ  ăn cá nấu canh chua, nhưng mấy con cá lớn   mua đều ướp phơi khô , bây giờ chỉ còn  mấy con trong vạc nước thôi.
Trần Lệ Phương  bực  buồn : “Ăn , tối nay ăn hết cá luôn, cha con thấy vạc nước trống, kiểu gì cũng tìm cách thêm cá  cho con.”
Hai  con đang  chuyện ăn cá nấu canh chua, lúc  Trương Cao Nghĩa gặp  mấy ông lão thích câu cá ven sông, chỗ     .
Ông chọn một vị trí  nắng, lấy trong túi  một nắm thức ăn cho cá trộn  mồi.
“Thầy giáo Trương, chúng  cạnh tranh về tài câu cá, chúng   ai  tổ*,  mỗi   tổ,  đúng là...” Một ông lão quen thuộc với Trương Cao Nghĩa bên cạnh  lớn.
*Làm tổ là một phần quan trọng của việc câu cá,  nghĩa là rắc mồi xuống nước (vị trí câu cá) để tập hợp những con cá gần đó  với . Khi cá  phạm vi  tổ sẽ dễ câu hơn  nhiều.
“Ôi,        với ,     thì    ?” Trương Cao Nghĩa  năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Mọi  đều vui vẻ,  hổ là giáo viên,  gì cũng   lý.
“Bỏ , chúng   con gái  mang thai nên nhường  đấy.”
“Vậy thì cảm ơn  nhiều.” Trương Cao Nghĩa thấy  thì lấy, nhanh chóng lấy bàn nhỏ   xuống  giăng cần câu chờ đợi.
Bờ sông  trở nên yên tĩnh.
Cái tổ Trương Cao Nghĩa  hôm nay vẫn  hữu dụng,  thời điểm nóng nhất buổi trưa, cá bơi  khỏi rong rêu, Trương Cao Nghĩa liên tiếp kéo mấy phát, đều là cá lớn hai, ba cân.
Những  bên cạnh ghen tị đến đỏ mắt. 
Trương Cao Nghĩa  đến nỗi  buồn ăn cơm trưa mang theo, dùng tốc độ nhanh nhất  thể kéo cần câu, lấy cá , ném  xô,   ném cần câu.
Xô  sắp đầy, những  khác cũng dừng câu đến vây xem, đỉnh thật, đây là câu cá  vớt bằng lưới thế?
“Cậu Trương, vị trí  của  đúng là phong thuỷ bảo địa nha.”
Trương Cao Nghĩa vẫn  câu thêm nhưng tiếc là   chỗ để đựng, đành  miễn cưỡng từ bỏ: “ hết đồ đựng , nhường chỗ cho   đấy.”
“Không  chỉ là một cái xô thôi , hôm nay xô của  vẫn trống , cho  mượn .”
“Không cần,   cứ dùng , ngày mai   đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-122.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vậy ,    cảm ơn nữa, hôm nay câu  cá, mai mốt sẽ cho  hai con to, coi như tiền mượn chỗ.” 
Trương Cao Nghĩa xua tay,  cần khách sáo như thế 
Tất cả    nhất định  thế.
Sau khi Trương Cao Nghĩa rời , mấy   từ chối lập tức về chỗ  lấy cần câu chạy tới.
Đều là  mấy chục tuổi vì tranh chỗ của Trương Cao Nghĩa mà cãi  ầm ĩ.
Trương Cao Nghĩa vui vẻ trở  thành phố, đến nhà con gái.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần Lệ Phương tự   mở cửa: “Sao hôm nay về sớm thế?”
“Hôm nay may mắn, câu  liên tiếp mấy con cá lớn.”
Trương Cao Nghĩa  : “Mồi câu hôm nay ngon, cá lớn xếp hàng đến ăn,  kéo cần mỏi cả tay.”
“Đưa  xem xem.”
“Đợi  thả cá  vạc nước bà sẽ thấy.”
Trương Cao Nghĩa tháo xô cá xuống, đổ hết  vạc nước, những con cá tràn đầy năng lượng bay nhảy gây  bọt nước lớn, Trần Lệ Phương vội vàng lui  một bước.
Trần Lệ Phương kinh ngạc: “Ông câu cá bao nhiêu năm nay,  bao giờ  thấy ông mang về nhiều cá như thế.”
Trương Cao Nghĩa  phục phản bác: “Ai bảo, mùa hè năm ngoái   cũng câu   nhiều cá đấy thôi.”
“Ha ha, ông câu ở sông  ở đập chứa nước?”
Trương Cao Nghĩa im lặng.
Trương Huệ và Lưu Lị  tới xem,  thấy  con cá ít xương, Trương Huệ vui mừng: “Cha, sáng nay   còn đang tính buổi tối ăn cá nấu canh chua đấy.”
Trần Lệ Phương lấy một cái chậu, bắt hai con cá  : “Tối nay ăn hai con  nhé.”
“Cá lớn  sông bây giờ dễ câu như  ?”