Được hưởng  lộc ăn, dù  nỡ thì vẫn  .
Ngày hôm  Giang Minh Ngạn xin nghỉ phép, ăn sáng xong đích  đưa ông bà nội và   đến nhà ga.
Trương Huệ cũng bế con đến nhà ga tiễn , đến nhà ga, Giang Minh Ngạn xách rương lên: “Cha , Huệ Huệ,   về  , trưa con về.” 
Trương Huệ chuẩn   nhiều đồ ăn, còn  quà Trần Lệ Phương chuẩn , lúc về còn nhiều đồ hơn lúc , ba  bọn họ căn bản xách  nổi, Giang Minh Ngạn  đưa  lên xe lửa  mới về.
“Ừm,  đường cẩn thận.”
“Ông bà nội, , tạm biệt.”
“Chú thím, chị thông gia, tạm biệt.”
Phan Lạc Tinh  và vẫy tay: “Tạm biệt, hẹn  nhé, Tết đến thủ đô cùng Minh Ngạn Huệ Huệ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được.”
Nhìn xe chạy , Trương Cao Nghĩa  kịp chờ đợi vươn tay: “Cho cha bế Hàm Hàm một chút.”
Trương Huệ đặt con  tay cha ,  : “Khoảng thời gian  cha buồn phiền lắm nhỉ, trong nhà bao nhiêu   bế Hàm Hàm như , cha chỉ  bế  mấy .”
Trương Cao Nghĩa cũng bất lực: “Ông bà nội Tiểu Giang mãi mới  chắt,   thể ở lâu, cha  nỡ tranh giành với bọn họ.”
“Cha đừng lo, con  tranh với cha , từ nay cha  bế thế nào thì bế.”
“Cũng  bế  mấy hôm.”
“Sao    mấy hôm ạ?”
“Con quên , sắp đến thời điểm hái  mùa thu , con  học pha , còn  mau  tìm chú Chu của con ?”
Trương Huệ vỗ trán một cái, dạo    loanh quanh trong nhà nên quên mất chuyện .
“Mùa hè  con sinh con, trong nhà   khách, cha  đến núi Mộng Đỉnh , hai ngày nữa chuẩn  xong cha đưa con lên núi  về  khai giảng.”
Hai vợ chồng  bàn bạc , Huệ Huệ  học pha ,  thể suốt ngày quan tâm con cái, Trần Lệ Phương chắc chắn   cùng để giúp chăm sóc Hàm Hàm.
“Mẹ con sẽ  cùng để giúp con chăm sóc Hàm Hàm,  lớn trong nhà đều   ,  ai rảnh rỗi, đến lúc đó mang Mập Mạp lên núi luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-151.html.]
“Vâng ”
Trương Cao Nghĩa trịnh trọng dặn dò con gái: “Chú Chu của con  coi trọng , con  học thì  dốc lòng, tuyệt đối   nửa vời.”
“Cha yên tâm , con tự  học mà, nhất định sẽ   qua loa cho xong.”
“Với , con cũng  tình hình nhà họ Chu, nếu chú Chu   dạy con những tuyệt kỹ độc nhất của nhà họ Chu thì con cũng đừng tức giận,    khó khăn riêng.”
Trương Huệ bất đắc dĩ: “Cha, cha nghĩ con là trẻ con thật đấy .”
“Chỉ nhắc nhở con một câu thôi, chuẩn  sẵn tâm lý .”
“Vâng.”
Trần Lệ Phương : “Nói thật, nhà  quen  Chu Minh Sơn bao nhiêu năm nay mà  vẫn  đến nhà họ Chu bao giờ,    núi bọn họ như thế nào.”
“Trên núi bọn họ mát mẻ, tháng bảy, tháng tám nóng nhất mà sáng tối vẫn  mặc áo dài tay, hai  con nhớ mang hai bộ quần áo dày một chút.”
Cả nhà  trò chuyện   ngang qua hàng thịt,  thấy  mặt bàn  xương sườn, Trương Huệ  ăn.
“Đồng chí,   ba miếng xương sườn .”
Bọn họ chậm một bước, xương sườn   Vu Tuyết mua mất.
Vu Tuyết cõng một đứa bé  lưng,  tuổi tác  vẻ là con của Viên Hiểu Đình. Đứa bé kêu a a, tay nhỏ vung loạn xạ, kéo rối mái tóc chải chuốt gọn gàng của Vu Tuyết. 
“Tiểu Bảo, đừng nghịch ngợm.” Vu Tuyết nghiêng đầu mắng đứa nhỏ một câu.
“Trước đây Vu Tuyết chú trọng vẻ bề ngoài nhất,  ngờ bây giờ  bà ngoại   để ý hình tượng nữa.” Trần Lệ Phương  khỏi thổn thức.
“Đi thôi, đừng  nữa.”
Vu Tuyết chắc chắn     quen  thấy dáng vẻ hiện tại. 
“Công việc ở cục văn hóa rảnh , buổi sáng bà      .” 
“Nghĩ cái gì thế, cục văn hóa  gì giỏi giang, đều là  việc vặt thôi.”
Trong giọng điệu của Trần Lệ Phương  một sự ghen tị khó tả,  đây bà cũng   cục văn hóa, ngày nào cũng đến đơn vị một chuyến, chẳng   việc gì, đan áo len  chuyện phiếm, tùy tiện g.i.ế.c thời gian là xong.