Trương Huệ thực sự hiểu, tại một phụ nữ trong thôn gả ngoài bất đồng với nhà đẻ như thế.
“Chu Thủy Thanh ích kỉ, vì cuộc sống của bản mà chuyện gì cũng dám , lời nào cũng dám .” Nói đến Chu Thủy Thanh, Chu Diệp tức giận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mâu thuẫn giữa xưởng Nam Sơn và xưởng thôn Chu Gia tồn tại kể từ khi xưởng Nam Sơn thành lập.
Danh tiếng Mông Sơn là nhà họ Chu tạo nên, dựa danh tiếng ngự hoàng gia của nhà họ Chu mà Mông Sơn trở nên nổi tiếng. Khi đó tất cả văn nhân, thi nhân đều chạy theo Mông Sơn như vịt, Mông Sơn bỗng trở thành một mặt hàng hút hàng.
Để đảm bảo chất lượng Mông Sơn, mỗi năm nhà họ Chu sản xuất ít lá . Sau đó khu vực Nam Sơn một doanh nhân giàu mua , trồng xây dựng xưởng sản xuất .
Mấy năm , vườn còn thu hoạch , xưởng Nam Sơn sử dụng thu mua từ nơi khác mạo danh Mông Sơn bán ngoài, hủy hoại danh tiếng của Mông Sơn.
Sự oán giận của nhà họ Chu đối với xưởng Nam Sơn cũng bắt nguồn từ đây, cho dù đổi nhiều triều đại, mối hận thù vẫn hề biến mất.
Nói về Chu Thủy Thanh, khi kiến quốc, xưởng Nam Sơn ngày càng phát hơn, hiệu quả và lợi ích cũng , xây dựng khu nhà gia đình, đó là sửa đường, xây trường học, còn mở rộng tuyển dụng công nhân, Chu Thủy Thanh đến tuổi, tự tìm một đối tượng kết hôn ở Nam Sơn.
Người về phía cao, nước chảy về chỗ trũng, Chu Thủy Thanh chỉ sống cuộc sống thì thôi, mấu chốt là về mâu thuẫn giữa thôn Chu Gia và Nam Sơn, Chu Thủy Thanh ở mặt Nam Sơn , thôn Chu Gia bảo thủ, trông coi xưởng nhỏ trong thôn tương lai.
Lúc của thôn Chu Gia ở đó, truyền lời của Chu Thủy Thanh về thôn, ai gặp Chu Thủy Thanh cũng sắc mặt .
Chu Thủy Thanh cảm thấy , chị thấy đúng, nếu thôn Chu Gia đổi, rời khỏi thôn Chu Gia, tưởng lai xưởng nhỏ chắc chắn sẽ thu hồi.
“Em xem, cô lời tức , cô còn là nhà họ Chu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-163.html.]
Trương Huệ suy nghĩ một chút: “Bỏ qua mâu thuẫn, em nghĩ cho dù gì thì việc theo đuổi tay nghề cao hơn, chất lượng cao hơn vẫn là đúng.”
“ , em cũng thấy .” Chu Diệp như tìm đồng cảm: “Nhà họ Chu bọn chị từng để cống nạp đấy.”
“Vâng, dù thế nào thì chất lượng vẫn là quan trọng nhất.”
Chu Diệp thở dài một : “Em đúng, chính xác là thế.”
Chu Minh Sơn và ông hai Chu cách đó xa, im lặng lắng .
Tiếng thở dài gió núi thổi tan.
Trên đường xuống núi, ông hai Chu : “Đứa bé Trương Huệ , hiểu và nhân phẩm đều , nếu cháu thu nhận con bé tử giữ cửa, chú nhất định sẽ phản đối.”
Ông hai Chu nghĩ nghĩ: “Chú đoán đám lão già trong họ cũng sẽ phản đối.”
“Để cháu suy nghĩ .”
“Suy nghĩ cái gì, một trai một gái cháu sinh , chẳng đứa nào năng lực, nếu kiếm đồ thì chú cũng phát sầu cháu đấy.”
Ông hai Chu thêm: “Con cái , nghĩa là con cháu cũng . Người nhà họ Chu chúng đa đều sống lâu, cháu nên chăm sóc bản thật , đợi đến ngày Văn Phong kết hôn sinh con, bồi dưỡng cháu trai thật , khi dạy dỗ một thế hệ cao thủ.
đây đều là chuyện , bây giờ một đồ đang ở mặt cháu .” Ông hai Chu vỗ vỗ bả vai ông : “Cháu hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng bỏ lỡ.”
Chu Minh Sơn gật đầu, đúng là ông cần suy nghĩ thật kỹ, thu đồ chỉ đơn giản là dạy kỹ nghệ, mà còn là chuyện nghiêm túc.