Một lúc , Chu Diệp mệt mỏi rã rời  tới: “Nghe  em nấu món gì ngon.”
“Ừm, cho chị ăn thử .”
Tâm tình Chu Diệp hiện tại  , ăn gì cũng   cảm giác.
Trương Huệ nhận : “Muốn  gì thì  , giấu ở trong lòng chỉ   chị khó chịu thôi, chị       hơn chút.” 
“Chị  thấy khó chịu.” Chu Diệp trề môi: “Em    Từ Vĩnh đổi ý  ,  Tết Thanh Minh  cả nửa tháng  vẫn  tới gặp chị.” 
Chu Diệp vỗ đùi: “Hay là    cha  nhốt  , cha     cho    tìm chị.” 
Trương Huệ   tại  Từ Vĩnh vẫn  đến, cô chỉ  thể khuyên cô : “Cái gì của chị chính là của chị, sớm muộn gì cũng sẽ đến.”
Khóe mắt Chu Diệp đỏ hoe: “Không  của chị thì chị cũng  ép  đúng ?”
Trương Huệ im lặng, là ý , nhưng nếu xảy  với  thì đúng là  khó chấp nhận.
Dù , chuyện   chuyện , ai cũng nghĩ điều chờ đợi  nhất định sẽ là chuyện  .
Chu Diệp  chút buồn bực,    chuyện,  một lát    về.
Trần Lệ Phương  tới, nhỏ giọng hỏi: “Có  cô  nhớ  đàn ông  ?” 
“Vâng.”
Trần Lệ Phương thổn thức  thôi: “Cô  sốt ruột thì cha  cô  còn sốt ruột hơn.” 
Lúc     cảnh gia đình Chu Chấn, bà lo lắng suốt đêm  ngủ , sợ con gái gả  hố lửa, cũng sợ nếu chia tay, con gái sẽ  chỉ trích. May mà Tiểu Giang đến, giúp bà thở phào nhẹ nhõm.
“Hoàn cảnh  của Chu Diệp, tìm    thì , nhưng nếu là  ,   cô  sẽ   ít  bàn tán  lưng.”
Cho dù  rộng lượng đến  thì cũng  ai cảm thấy thoải mái khi  chỉ trỏ.
Đợt hái  cuối cùng của mùa xuân  bắt đầu, hàng ngày Chu Diệp lên núi hái , giống như   ảnh hưởng chút nào, nhưng   quen đều  cô  đang ngày càng trầm lặng, ngày càng gầy gò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-215.html.]
Bên ngoài  ai dám nhắc đến Từ Vĩnh để chọc  chỗ đau của cô ,  trong nhà  càng  dám nhắc đến.
Giờ ăn sáng, Chu Diệp ăn qua loa   dậy: “Cha , con lên núi hái  .”
“Đừng vội, vẫn còn sớm mà, con ăn thêm chút .”
Chị dâu Chu Diệp vội vàng : “ ,  luộc trứng cho em đấy, em ăn  hẵng lên núi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Em lớn  ăn trứng  gì, nhường cho cháu trai ăn .”
Chu Diệp đeo giỏ   ngoài, đến cửa chính thì sững sờ.
“Sao ?” Anh trai Chu Diệp  đầu , kích động : “Từ Vĩnh?”
Người  trong sân nhà Chu Diệp chính là Từ Vĩnh, lúc   tay   xách một cái túi lớn, tóc ướt đẫm sương.
“Sao   tới đây giờ ?” Chu Diệp buông giỏ chạy tới: “Anh  từ tối ?” 
Từ Vĩnh  gật đầu: “Anh nghỉ việc ở nhà máy  Nam Sơn , cha  đuổi   ngoài, em  cho  ở  ?”
Chu Diệp bật , gào lên.
“Anh ngốc , đêm hôm khuya khoắt mò lên núi,   sợ lạc đường ?
Em cũng  vội, mấy năm mấy tháng  mới đến tìm, em cũng sẽ chờ .”
Chu Diệp đang  còn  đổi giọng, Từ Vĩnh quỳ xuống lau nước mắt cho cô ,  đến  thở nổi.
Chu Diệp đau lòng Từ Vĩnh, Từ Vĩnh   thấy quá vất vả, tự  quyết định thì tự  chịu trách nhiệm là .
Về phần cha   , chờ họ hết tức giận   sẽ đưa Chu Diệp về, bọn họ sẽ  Chu Diệp là một cô gái .
Hành động trốn chạy vì tình yêu của Từ Vĩnh  gây sốc cho  dân thôn Chu Gia, cha  Chu Diệp vui vẻ chạy tới chạy lui, đầu tiên là tìm Chu Minh Sơn chuyển hộ khẩu của Từ Vĩnh về thôn Chu Gia,  đó chọn một mảnh đất, nhờ   giúp xây nhà. 
Nhà cửa trong thôn đều là nhà ngói  bằng bùn, đổ móng xong,   cùng  giúp đỡ, tường bùn  thể dựng ngay trong ngày.