Đợi đến đầu xuân, vạn vật sinh sôi, hoa cỏ mọc ngoài sân. Ngồi trong phòng  việc   ngoài,  sân với thảm thực vật tươi  tràn đầy sức sống chắc chắn sẽ  .
“ thấy sân ở đây rộng hơn nhà tổ của chúng , trang trí cũng , nếu cô thật sự nhớ cháu gái thì rảnh rỗi cứ đến đây ở mấy hôm.” Dì Sở thấy Phan Lạc Tinh thở dài, vội khuyên một câu.
Khóe miệng Phan Lạc Tinh  nhếch lên: “Không cần,  hiểu , vợ chồng trẻ chúng nó  sống tự lập,  lớn chúng  nên tránh xen .”
“Cô đừng nghĩ như thế chứ.”
Biết   thứ ở ngõ Hoa Chi  sẵn sàng, Trần Lệ Phương thúc giục con gái thu dọn hành lý sớm, mang theo  thứ cần thiết.
“Không  con  mười mấy  Hồng Minh đều  về , đến lúc đó nhờ bọn họ giúp một chút, đóng gói thêm mấy cái rương , bọn họ mang  mà.”
“Bọn con chỉ cần mang quần áo thôi, chăn bông để ở nhà đắp ,  Giang Minh Ngạn  chuẩn  sẵn chăn mới ở ngõ Hoa Chi .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương Huệ : “Mẹ, con và Giang Minh Ngạn   nhà bên  trống ,  là cả nhà qua đây ở , chị dâu bụng to cũng  tiện xuống lầu.”
“Làm gì  chuyện chị dâu sinh con ở nhà em chồng,  ,   sẽ ảnh hưởng đến tài vận của gia chủ.”
Trương Huệ   thế nào thì  cô cũng  đồng ý, cuối cùng chỉ : “Trước khi sinh con sẽ ở nhà con một thời gian, sinh  vẫn  về nhà ở cữ.”
“Như  cũng .”
Tính toán thời gian, chị dâu sinh con  một hai tháng ,    khi  bọn họ  thể  thấy cháu trai hoặc cháu gái  đời  .
Trương Huệ mời chị dâu đến nhà ở, Lưu Lị đương nhiên đồng ý, việc lên xuống lầu với cái bụng lớn bây giờ thực sự  khó khăn.
Trong nhà còn nhiều phòng trống nên Giang Minh Ngạn dứt khoát mời cha  vợ đến ở luôn.
Trần Lệ Phương nghĩ nghĩ, dù  con rể cũng sắp , bọn họ chuyển tới ở sớm sẽ  thể ở bên cháu gái nhiều hơn, nên cũng chuyển đến luôn.
Trương Kiến Lâm thấy cha  và  trai, chị dâu đều đến sống trong sân nhỏ, còn mỗi    ở nhà thì  chịu, cũng sang ở theo.
Mập Mạp kéo chú út: “Chúng  ngủ cùng  nha.”
Trương Kiến Lâm liếc mắt   nhóc: “Con  tè dầm, chú  ngủ với con .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-233.html.]
Mập Mạp tức giận dậm chân: “Con hết tè dầm từ lâu ,  tin thì chú hỏi ông bà nội xem.”
Kể từ khi  mang thai, Mập Mạp đều ngủ với ông bà nội.
Trương Kiến Lâm cố ý : “Chú   hỏi.”
“Chú  hỏi , chú  hỏi  mà.”
“Không  đấy.”
Mập Mạp sốt ruột xoay quanh, Trần Lệ Phương trừng mắt   : “Con bao nhiêu tuổi  còn trêu cháu như thế? Không   hổ ?”
Trương Kiến Lâm  như   thấy, uốn éo mông,  phòng  sấp  giường.
Mập Mạp  theo ,  hi hi, cởi giày  cũng  xuống giường: “Chú út, chúng  cùng ngủ nha.”
Trương Kiến Lâm khẽ  một tiếng, đúng là trẻ con   mang thù.
Cuối tháng mười hai, tất cả hành lý cần mang    đóng gói, Trương Huệ nghĩ  khi  sẽ  thể đợi cháu trai hoặc cháu gái  đời.
Đã bàn bạc với Giang Minh Ngạn xong,  khi  sẽ tặng lì xì sớm.
Sáng ngày hai mươi chín tháng mười hai, Trương Huệ ngủ dậy  rót nước cho con gái,  mở cửa    cả   xong .
“Sao thế? Có  sắp sinh  ?”
Cả nhà đều chạy .
Trần Lệ Phương nhanh chóng chạy  phòng, một lúc  bước  hô: “Cáng cứu thương , tìm cái cáng hồi  Huệ Huệ dùng  đây.”
Tất cả đàn ông trong nhà đều  tay khiêng chị dâu đến bệnh viện, còn Trương Huệ thì ở nhà trông con gái và Mập Mạp.
Cho con gái uống nước, cũng rót một ly cho Mập Mạp: “Mập Mạp, mau  nước .”
Mập Mạp  xổm trong sân, giống như một viên thịt nhỏ: “Cô ơi, khi nào  con mới về?”