Trương Huệ bật : “Yên tâm,  cướp  ,  em  thể bỏ  và ba cục cưng  chứ.”
Hàm Hàm ăn đến bóng nhẫy miệng nhỏ, nhoẻn miệng : “Mẹ, con là cục cưng của  ạ?”
“ thế, cục cưng  thể tự  lau miệng ?”
“Có ạ.”
Giang Minh Ngạn    , chỉ cần buổi chiều Trương Huệ  tiết, tan  đường  xa  cũng đến trường đón cô, Giang Minh Ngạn xuất hiện nhiều ,  trong lớp cũng  chịu nổi.
Nói  cũng   vợ chồng mới cưới, con cái lớn thế  còn dính lấy  như cháo ?
Giang Minh Ngạn thích thú, Trương Huệ thì chờ  lớn đến đón em bé  học về,  thấy  đón , cô  chạy tới, hai  nắm tay  ,  hề để những lời chỉ trích của  khác  mắt.
Trên mặt nở nụ  vui vẻ, nhưng trong lòng Trương Huệ đang nghĩ  là   đưa hai đứa bé đến lớp, như   cần Giang Minh Ngạn đến đón,  khác cũng sẽ  cô là   .
Ôi, vẫn  một  bạn học nữ đưa con đến trường, thà đưa con đến lớp còn hơn là ngày nào cũng  đợi Giang Minh Ngạn đến đón.
Trương Huệ cố gắng thuyết phục hai đứa con trai, nhưng Giang Sâm và Gian Phong đều điên cuồng lắc đầu, bên ngoài lạnh lắm,  .
Giang Minh Ngạn hai tay ôm ngực, dựa  cửa  : “Em    đến đón em ?”
Trương Huệ lườm : “Một hai  thì thôi, thường xuyên như thế  hổ lắm.”
“Anh thấy   mà.”
Thậm chí Giang Minh Ngạn còn cảm thấy việc đón cô tan học mỗi ngày giống như đang yêu đương hồi trẻ.
Trương Huệ cũng cảm thấy  cảm giác yêu đương, nhưng lớn tuổi như  ,    hổ, Giang Minh Ngạn  vô tư, thỉnh thoảng quá khoa trương thật.
Nửa tháng  khi khai giảng, Trương Huệ trở thành  nổi tiếng trong trường,  chỉ vì ngoại hình mà chủ yếu là vì ngày nào chồng cô cũng đến đón cô tan học, hai vợ chồng nắm tay   trong sân trường, thực sự  bắt mắt.
Khụ khụ, nắm tay cũng là yêu cầu của Giang Minh Ngạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-285.html.]
Hai  tận hưởng cảm giác yêu đương cuồng nhiệt, chẳng bao lâu  Trần Lệ Phương đến.
Trần Lệ Phương  buổi sáng, Giang Minh Ngạn còn   , Trương Huệ và Hàm Hàm cũng  đến trường.
“Đã tháng ba , côn trùng lột xác, miền Nam ấm áp lắm,   xe lửa đến mà  xuống  lạnh c.h.ế.t mất, ở ngoài  tuyết là tuyết.”
Vừa bước  cửa, Trần Lệ Phương  lớn tiếng phàn nàn.
Hàm Hàm và hai  em Giang Sâm, Giang Phong chạy tới gọi bà ngoại.
Trần Lệ Phương nở hoa trong bụng: “Gần một năm  gặp, ba đứa các cháu ở nhà thế nào ?”
Giang Sâm và Giang Phong  xong , Hàm Hàm  khó mà : “Năm ngoái  đưa cháu  học, ở trường chẳng vui chút nào.”
Hàm Hàm  vui vẻ : “Năm nay  cháu cũng  học.”
“Cháu đó,   nỗi đau của  khác.” Trần Lệ Phương yêu dáng vẻ nhỏ nhắn thông minh  của cháu gái, ôm vai cô bé: “Rất   , cao hơn năm ngoái một chút .”
Chị dâu Lục, thím Vạn và chú Khải cũng quen thuộc với Trần Lệ Phương,  lên tiếng chào hỏi.
“Chị ăn gì  ạ? Nếu  thì  xuống ăn một chút, trong nhà đang chuẩn  ăn cơm đây.”
“Chưa ăn, sáng nay ăn gì thế, cho chị một bát.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sáng nay ăn sủi cảo hấp, cháo và trứng gà.” Chị dâu Lục     bếp bưng cơm.
Trương Huệ và Giang Minh Ngạn   mái hiên gọi  , Giang Minh Ngạn thuận tay nhận hành lý của  vợ.
“Hai đứa  gì đấy, bây giờ mới  ngoài.”
“Con   quần áo trong phòng.” Trương Huệ đỡ   .
Dạo  Giang Minh Ngạn   vấn đề, vì để bọn họ trông hợp  mà buổi sáng cô mặc cái gì,  cũng  tìm một bộ gần giống như thế, cho dù  hợp quần áo thì cũng  hợp khăn quàng,  nãy là tìm khăn quàng trong phòng.
Trần Lệ Phương chỉ thuận miệng hỏi: “Các con     học, đừng chậm trễ, mau ăn sáng   ngoài .”