Lâm Tây mới tới,  quen với nơi , Trương Huệ quen  nên thường dẫn Lâm Tây  ngoài  dạo, Lâm Tây là  thích ăn uống, bọn họ  ngoài là  ngoài tìm đồ ăn ngon.
Trương Huệ  học, Lâm Tây   gì  cũng  cùng, cô   đại học ở đây  giống Hồng Kông.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cụ thể  giống chỗ nào, chắc là do nguyện vọng học tập khác .
Ngoài dự đoán của Lâm Tây, sinh viên ở đây  khao khát học tập.
Đồng thời, Lâm Tây cảm thấy những học sinh như  bước  xã hội, đất nước nhất định sẽ ngày càng   hơn.
Sau khi  hè, phong cảnh trong sân tường   , cỏ cây sum suê, hoa cỏ thơm ngát.
Nhà Lâm Tây là một tứ hợp viện tiêu chuẩn, trong sân trống trải, chỉ  vài chậu hoa,  Lâm Tây thích vườn hoa,  khi  hè Trương Huệ thường mời Lâm Tây đến nhà chơi.
Hai  trải nghiệm khác  nhưng    nhiều chủ đề trò chuyện, Lâm Tây  ít  cảm thán, hai  bọn họ gặp  muộn thật.
Lâm Tây tao nhã ăn một miếng bánh quy nhỏ, bưng tách  lên: “Nghỉ hè nhà em  ngoài chơi, để chị một   Bắc Kinh, chị sẽ chán lắm.”
“Thôi , chẳng lẽ chị  cần  ngoài xã giao với Hà Khang Hoa nhà chị ?”
Lâm Tây  : “Mọi chuyện  thuận lợi,    hoan nghênh đầu tư,  cần  xã giao.”
“Vậy đúng là chị  nhàn.”
“Rõ ràng.” Lâm Tây  hỏi: “Nghỉ hè nhà em  ngoài chơi,  là dẫn chị  cùng, chị chỉ  Thượng Hải với Bắc Kinh thôi,  từng  những nơi khác.”
“Em  mang con theo,  đường chậm lắm, sợ sẽ tốn thời gian của chị.”
Lâm Tây khoát tay: “Ra ngoài chơi cũng   chuyện gấp,   sợ tốn thời gian.”
Lâm Tây  bàn bạc với chồng từ ,   ngày nào cũng  ngoài  việc, cô  ở nhà một  cũng buồn,  bằng  ngoài dạo chơi.
Thấy Lâm Tây  chỉ tùy ý  mà còn   , Trương Huệ liền đồng ý: “Được, đến lúc đó chị  trông con giúp em đấy.”
“Ha ha ha,  thành vấn đề, ba bảo bối nhà em đứa nào chị cũng thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-291.html.]
Hai nhà   quen,  chuyện cũng  thiết hơn: “Hàm Hàm đưa Sâm Sâm với Phong Phong sang nhà  chồng em  ?”
“Ừm, Hàm Hàm thích em gái lắm, hầu như cuối tuần nào cũng  sang nhà tổ gặp Thược Thược.”
“Có  là quan tâm tóc Thược Thược dài    ?”
Trương Huệ bất lực  : “Chị cũng  mà.”
Lâm Tây  ha ha, cô bé thật quá đáng yêu.
Hôm nay ba chị em  ăn trưa ở nhà tổ, buổi trưa về nhà, thím Vạn  cùng còn cầm một chiếc hộp gỗ khắc hoa trong tay.
Thím Vạn lau mồ hôi: “Bà nội Hàm Hàm đưa, cô mau cất .” 
Hàm Hàm chạy tới: “Đừng , con  chơi.”
“Cái gì thế?” Trương Huệ mở hộp .
Hàm Hàm tự hào : “Bảo bối bà nội cho con đấy, con với Thược Thược đều , em trai  .”
Bảo bối gì cơ? Lâm Tây  tới , một bộ vương miện  bằng đá quý nhiều màu sắc,  đủ hoa tai, dây chuyền và vòng tay, Lâm Tây kinh ngạc há to miệng.
Nhìn kích cỡ của bộ trang sức  là  dành cho trẻ em mấy tuổi đeo, chế tác cực kỳ tinh xảo.
“Trời đất ơi, kỹ thuật khảm nạm  lợi hại quá.”
Vì là dành cho trẻ em nên những viên đá quý  vương miện  nhỏ, đáng kinh ngạc   là những viên đá quý mà là kỹ thuật.
Lâm Tây cầm lên, cẩn thận xem xét: “Trời ơi, từ nhỏ chị  thấy và sở hữu  nhiều châu báu, nhưng  bao giờ thấy tay nghề lợi hại như , quá tinh xảo.”
Lâm Tây  từng thấy nhưng  xuất  bình thường như Trương Huệ, khụ khụ, thì thấy , trong nhà kho bên  phòng  việc   nhiều đồ trang sức , là  chồng tặng cho cô.
“Mẹ chải tóc cho con, con  đội cái .”
“Con   quần áo phù hợp với đồ trang sức cổ điển như thế,  là con đợi thời gian ngắn, chúng  mời thợ  cho con một bộ Hán phục nhé.”